1.
Khi Tiêu Tử Thăng quay lại, tôi mỉm cười chào đón anh ấy.
Nhìn đến vậy mà lại là ánh mắt lạnh lùng của anh ấy, không giống trước kia ôn nhu vui vẻ.
Anh ấy tựa hồ như không nhìn thấy tôi, một bên nới lỏng cà vạt, một bên bước lên lầu.
Nhìn bóng lưng chuẩn bị leo lên cầu thang của anh ấy, tôi sững sờ tại chỗ, từ ánh mắt lạnh lùng của anh ấy ngày hôm nay, sự không vui có lẽ là do tôi, trong lúc tôi đang do dự, anh ấy đã bước lên cầu thang.
Tôi nhanh chóng chạy đến chỗ anh ấy, nắm lấy vạt áo vest của anh, nũng nịu nói: “Chồng à, anh làm sao vậy?”.
Anh ấy quay đầu lại, nhẹ nhàng đẩy bàn tay đang cầm vạt áo ra, sự lạnh lùng trong mắt còn chưa rút đi, chỉ là lúc này giọng điệu cũng trở nên cáu kỉnh, ngữ khí lạnh lùng nói:
“Anh đi tắm, đừng làm phiền anh.”
Sau đó, không đợi tôi phản ứng, anh ấy liền quay người tiếp tục lên lầu.
Chỉ là lúc này, tôi một lòng muốn biết nguyên nhân khiến anh ấy không vui, không hiểu bản thân mình đã làm cái gì khiến người luôn ôn nhu hiền lành như anh ấy lại tức giận như vậy.
Tôi hoảng hốt nắm lấy cổ tay anh ấy hỏi: “Chồng ơi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, em làm gì sai ư?”.
Anh ấy bị tôi kéo lại, thở dài quay đầu lại nhìn tôi, nhìn tôi chằm chằm.
“Khương Nghiên trở về nước rồi, hôm nay bọn anh đã gặp nhau.”
Tôi choáng váng tại chỗ giống như bị đóng băng, Khương Nghiên bạn gái cũ thời đại học của Tiêu Tử Thăng, cô ta đột ngột ra nước ngoài khiến Tiêu Tử Thăng suy sụp một thời gian, mới có câu chuyện của chúng tôi sau này.
Anh ấy nhìn tôi đang sững người, khóe miệng cười lạnh.
“Cô ta trở về rồi, sau đó thì sao? Đây chính là lý do khiến anh đối xử lạnh lùng với em ư, hay là hai người còn muốn ôn lại chuyện cũ?”.
Đối với sự trở lại của Khương Nghiên, tôi vốn lo lắng, ngược lại anh ấy lại cười lạnh lẫn thờ ơ càng khiến tôi khó chịu hơn, lời nói buột miệng thốt ra một chút cũng không giống bản thân mình.
“Em không cần quật ngược lại, có phải em đang sợ hãi điều gì không, sợ anh biết năm xưa cô ấy ra đi không lời từ biệt là do bị gia đình em ép buộc, sợ anh biết trong lòng em độc ác?”.
Sự tức giận trong mắt anh ấy không thể giấu được, những gì anh ấy nói càng làm tôi ngạc nhiên hơn.
“Ý anh là cô ta rời đi không lời từ biệt là vì bị gia đình em ép? Việc cô ta ra nước ngoài liên quan gì đến em?”
Anh ấy đẩy bàn tay tôi ra, ngữ khí càng tức giận:
“Bây giờ em còn giả vờ? Năm xưa Khương Nghiên đột nhiên ra nước ngoài, không phải là do anh trai thứ hai tốt bụng của em ép buộc à, nếu không phải vì em thích anh mới khiến cô ấy bất đắc dĩ phải rút lui đi đến nơi xa xôi, em đừng có nói là em không biết!”
Tôi thực sự không biết, năm xưa Khương Nghiên đột nhiên rời đi, khiến trong lòng tôi mừng thầm, trước giờ chưa từng nghĩ là do tôi.
Sự ngờ vực và khinh thường trong mắt anh khiến tôi cảm thấy toàn thân lạnh ngắt.
Người lúc sáng ra cửa còn cùng tôi hôn tạm biệt, giờ lại hoàn toàn thay đổi.
Tôi hốt hoảng nắm lấy tay anh ấy, muốn tranh luận, nước mắt chảy không ngừng.
“Em thật sự không biết, anh hai cũng không phải là người ức hiếp người khác, ở giữa nhất định có hiểu lầm gì đấy, chúng ta hãy bình tĩnh, cố gắng làm rõ có được không, anh tin tưởng em đi!”
“Tin tưởng, Ôn Lập Hạ, lúc đó anh và Khương Nghiên yêu nhau như vậy, bọn anh đã ước định cùng nhau thi tuyển sinh, kết hôn, anh đã vô số lần tưởng tượng cùng cô ấy kết hôn, nhưng tất cả đều bị em hủy hoại, nghĩ đến ba năm này anh cùng em sống hạnh phúc, Khương Nghiên một người ở nước ngoài chịu khổ, trong lòng anh có bao nhiêu khó chịu, em có biết không?”.
“Mỗi phút giây anh cùng em kết hôn, cùng em chơi đùa, cùng em nói cười, cô ấy lại ở nước ngoài xa xôi, một mình cô đơn, bị bệnh cũng đều không có người chăm sóc, em có biết hôm nay anh nghe được những điều này trong lòng có bao nhiêu hối hận không?”
Tôi nhìn vẻ mặt hối hận và tự trách của anh ấy, hoàn toàn điên rồi, dùng hai tay ôm lấy anh ấy.
“Anh hối hận vì đã cưới em phải không? Ba năm qua anh có yêu em không? Sự dịu dàng, quan tâm, chăm sóc đều là giả ư?”.
“Đúng vậy, anh hối hận rồi, lẽ ra anh nên đi tìm cô ấy, không nên để cô ấy một mình rời đi.”
Anh ấy một bên hét lên, một bên vừa vùng vẫy muốn thoát khỏi tay tôi, trong lúc giằng co, tôi lùi về phía sau không cẩn thận bước hụt.
Tôi nhìn thấy khuôn mặt hoảng sợ, đôi tay dang rộng của anh ấy, như thể là đang gọi tôi, nhưng tôi không thể nghe thấy được gì, chỉ có thể cảm thấy nhận cơn đau lạnh buốt, có thứ gì đó dường như đang chảy ra từ phần thân dưới của mình.
Đứa bé, đúng vậy, hôm nay tôi vốn dĩ muốn nói cho anh ấy về việc tôi có thai.
“Tiêu Tử Thăng, đứa bé, nhanh cứu đứa bé!”.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi sợ hãi hét lên.#
Anh ấy cũng nhìn thấy chiếc váy trắng bị máu nhuộm đỏ, sắc mặt tái nhợt, đôi tay đang ôm tôi không khỏi run rẩy.
2.
Sau khi tỉnh dậy ở bệnh viện, trong phòng chỉ có người nhà của tôi.
Nhìn thấy tôi tỉnh dậy, bác dâu cả đau lòng vỗ nhẹ cánh tay tôi an ủi.
“Không sao rồi, Hạ Hạ.”
Tôi đưa tay chạm vào bụng dưới của mình. Ở đó từng có một đứa bé, đứa bé mà tôi đã mong chờ bấy lâu nay nhưng rốt cuộc nó lại không thể nhìn thấy được thế giới này.
“Không sao đâu, Hạ Hạ, cháu vẫn còn trẻ.”
Bác dâu cả nắm lấy tay tôi, không muốn tôi chạm vào, không biết nói lời an ủi như thế nào, chỉ có thể nói mấy từ không sao, có người nhà ở đây.
Tôi im lặng, không khóc cũng không quấy, giống như một con rối, những lời quan tâm nghe ở bên tai, nhưng lại không thể nghe lọt tai, mọi âm thanh đều bị ngăn cách.
Mãi cho đến khi giọng nói của anh hai Ôn Lập Nhân truyền đến, mới đưa tôi trở lại thực tại.
“Sao em lại bị ngã cầu thang?”
Tôi chợt nhớ tới sự lạnh lùng, hối hận, phẫn của Tiêu Tử Thăng, nhìn quanh không thấy hình bóng của anh ấy đâu cả.
“Tiêu Tử Thăng đang ở ngoài cửa, con có muốn gặp cậu ấy không? Bác sẽ đi gọi cho con.”
“Không cần đâu, bác gái, cháu muốn nghỉ ngơi, mọi người đều về đi thôi, cháu muốn ở một mình.”
Tôi kéo chăn đắp lên che đi khuôn mặt đột nhiên bị nước mắt làm ướt đẫm.
Bác dâu cả kéo chăn lên, vừa kéo chăn vừa thì thầm nhỏ giọng an ủi tôi, tôi nhắm mắt, nghe tiếng họ rời đi.
Lại mở mắt ra lần nữa, liền nhìn đến anh hai Ôn Lập Nhân đang đứng ở một bên nhìn tôi, nghiêm túc nhìn vào mắt tôi, mới mở miệng.
“Nhà họ Ôn chúng ta không phải là người dễ bị bắt nạt, em vì sao bị ngã cầu thang, em muốn tự trả lời anh hay là để anh đi tìm Tiêu Tử Thăng hỏi.”
Từ khi tôi về Ôn gia, cả nhà đều coi tôi như báu vật, đối với sự tình của tôi, hai anh trai càng là coi trọng, nghĩ đến sự việc Tiêu Tử Thăng nói, vẫn là có khả năng.
“Khương Nghiên trở về rồi, hôm qua cùng Tiêu Tử Thăng gặp mặt .”
Anh hai nhướng nhướng mày, vẻ mặt nghiêm túc hỏi:
“Cái gì, Tiêu Tử Thăng muốn quay lại với bạn gái cũ, muốn chuẩn bị tro tàn lại cháy à?”
“Anh ấy nói Khương Nghiên năm xưa đột nhiên ra nước ngoài là vì em thích anh ấy, với cả anh hai an bài việc Khương Nghiên ra nước ngoài, cho nên cùng em xảy ra tranh chấp, trong lúc tranh chấp em bị trượt ngã xuống cầu thang.”
“Hừ, cậu ta cùng em tranh chấp, làm em ngã xuống cầu thang, cậu ta thật sự có bản lĩnh đấy, em cũng tin là anh ép Khương Nghiên rời đi à?”.
“Em không tin anh hai là người ỷ thế bắt nạt người khác, cho nên nhất định có hiểu lầm.”
”Ha, Tiêu Tử Thăng không phải hoài nghi anh cậy thế bắt nạt người khác sao? Hôm nay anh liền ỷ thế! Em với cậu ta bây giờ không nên gặp nhau, anh đi điều tra một chút tình hình hiện tại của hai người họ, em bình tĩnh xem xét lại đoạn hôn nhân này đi.”
Từ những lời anh ấy nói, tôi nghe được đáp án không giống như lời của Tiêu Tử Thăng nói, năm xưa chính là Khương Nghiên chủ động đi tìm anh hai, cô ta biết được tôi thích Tiêu Tử Thăng, biết cả nhà họ Ôn đối với tôi hổ thẹn lẫn sủng ái, biết nhà họ Tiêu đối với cô ta không ưa cũng như ngăn trở, chủ đông cùng anh hai đưa ra ý tưởng cầm tiền ra nước ngoài, còn cô ta muốn số tiền này là vì muốn trả hết nợ cho cha cô ta, bản thân thoát khỏi sự vướng víu của người nhà.
Sau khi anh hai đi rồi, tôi nhìn bóng tối ngoài cửa sổ, bị sự cô đơn bao trùm. Bóng tối càng khuếch đại nỗi buồn vô tận này.
Đứa bé này, là đứa bé tôi mong đợi suốt ba năm, tôi cẩn thận phủ tay lên bụng nhỏ, nó đã đến bên tôi rồi.
Năm xưa khi mới kết hôn, trong lòng tôi tràn ngập những tưởng tượng hạnh phúc cùng Tiêu Tử Thăng và đứa con của anh ấy, nhưng trong hai năm đầu, anh ấy đều dịu dàng làm tốt biện pháp bảo vệ.
Anh ấy nói: Chúng ta mới kết hôn được một thời gian ngắn, để thế giới hai người kéo dài chút, để tình cảm quan hệ sâu sắc hơn chút, từ từ lên kế hoạch cho sự xuất hiện của đứa trẻ.
Sáu tháng trước, chúng tôi cuối cùng đã đạt được thống nhất, bắt đầu lên kế hoạch chuẩn bị mang thai.
Anh ấy bắt đầu tránh hút thuốc và uống rượu, ít giao tiếp xã hội hơn, cũng dành nhiều thời gian hơn cho tôi. Đáng tiếc, đứa bé ở tình huống anh ấy không hề biết bỏ đi rồi.
Có lẽ, đứa trẻ cũng cảm thấy mình đến không đúng lúc.
Tôi cố dùng tay lau đi những giọt nước mắt đang làm nhòe mắt tôi, nhưng làm sao cũng không ngớt.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.