Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

4:20 sáng – 14/11/2024

1.

Khi tôi bình thản đồng ý lời mời kết bạn, tiếng WeChat lập tức vang lên.

Sto2: [Mạt Lỵ! Em có biết gì không! Hóa ra truyền thuyết trước kia là thật!]

Tôi: [?]

Sto2: [Sau khi chia tay với em sẽ gặp may ấy! Em có biết chuyện này không!]

Sto2: [Nhà anh được di dời và tháo dỡ rồi! hhhhhhhhhh]

Tôi có thể thấy được anh ta đang rất vui, vì phần hhhhhhhhhh phía sau cũng đủ để thấy anh ta đang sắp chết vì cười.

Tôi cầm di động, rơi vào im lặng.

Những điều tôi đã biết:

1. Sau khi chia tay, nhà bạn trai cũ tôi được di dời tháo dỡ.

2. Bạn trai trước đó nữa của tôi chia tay xong được thăng chức lên làm giám đốc.

3. Bạn trai trước trước đó càng lạ hơn nữa, sau khi chia tay với tôi, bệnh liệt chân gần như không có cơ hội đứng dậy lại cmn đột nhiên đứng lên được!

Câu hỏi rất cần lời giải: Từ xác suất bên trên mà nói, kết luận tôi là cẩm lý (1) có thể suy ra được hay không?

(1) cẩm lý: là cá chép Koi, một loại cá chép thông thường đã thuần hóa, lai tạo để nuôi làm cảnh, được nuôi phổ biến tại Nhật Bản, hay được xem là biểu tượng của sự may mắn

Ông cụ nhà mấy người nữa chứ!

Sao chuyện tốt gì cũng rơi vào bạn trai cũ của tôi vậy, ông trời chơi tôi đấy à?

Suy nghĩ một lúc, tôi nói: [Anh em, còn thiếu đàn em không?]

Sto2: [Ha ha ha, Mạt Lỵ, em yên tâm, người anh này sẽ nhớ mãi công ơn của em! Chắc chắn anh đây sẽ báo đáp em!]

Tôi cảm động đến khóc ròng: [Anh em tốt!]

Một giây sau, tôi nhìn thấy dấu chấm than màu đỏ thẫm, điện thoại cũng trượt ra khỏi tay.

Báo đáp đã nói đâu? Anh em tốt đã nói đâu? Có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu đã nói đâu?

Kết bạn với bổn cung chỉ để khoe nhà anh được tháo dỡ và di dời thôi à, anh em?

2.

Tôi nghĩ chuyện này đến đây là kết thúc, ai ngờ báo đáp mà thằng nhãi kia nói lại không phải là báo đáp mà tôi nghĩ.

Sáng sớm hôm sau, nhìn lời mời kết bạn ở WeChat +99 và tag ở bài viết, tôi còn tưởng mình bị thằng ranh kia bóc phốt.

Run rẩy mở lời mời kết bạn lên, từng lời đều là: [Yêu đương không? Chị gái nhỏ.]

Sau khi đồng ý với mấy người, tôi mới biết bạn trai cũ đăng một bài viết, lại còn viral, còn để WeChat của tôi ở dưới phần bình luận, những người này thêm tôi cũng vì muốn yêu đương rồi chia tay với tôi!

WTF?

Tôi muốn mắng người.

Trong vô số lời mời kết bạn, có một tin nhắn khiến tôi vô cùng chú ý: [Nửa số tiền giải tỏa cho cô, hi vọng thần tài cho tôi một cơ hội.]

Tôi vỗ đùi: “Được! Con đường làm giàu!”

Sau khi nhanh chóng đồng ý, tôi gửi một sticker đáng yêu: [Anh trai, anh nói thật sao?]

Bên kia gửi một khuôn mặt tươi cười: [Thật.]

Tôi: [Hứa Mạt Lỵ, xin được giúp đỡ nhiều hơn!]

Gd: [Giang Kiệt, xin được giúp đỡ nhiều hơn!]

Cứ như vậy, tôi, Hứa Mạt Lỵ, vì duyên phận (tiền tà) mà có thêm một người bạn trai mới!

3.

Sau khi kết bạn với Giang Kiệt, vẫn không ngừng có người muốn kết bạn với tôi, lúc đầu tôi còn kiên nhẫn trả lời: “Xin lỗi, đã có đối tượng.”

Nhưng có quá nhiều người thêm, có thể thấy được bài viết kia hot đến mức nào, tôi phải tắt tính năng thêm bạn bè.

Ừ, thế giới lập tức yên tĩnh.

Lúc nói chuyện này cho Giang Kiệt, anh chỉ gửi “Ha ha ha”.

Giang Kiệt: [Xem ra tôi là ngoại lệ của chị ~]

Tôi: [Dừng! Tôi cúi đầu trước thần tài, không phải cậu!]

Giang Kiệt: [Hôm nay chỗ chị mưa sao? Đó không phải là mưa, là nước mắt của tôi rơi.]

Tôi: [Thành phố tôi hôm nay không mưa, nước mắt của cậu cũng không chảy đến lòng tôi được!]

Giang Kiệt: [(emoji) Người trong giới, thất kính, thất kính rồi.]

Sau mấy ngày tiếp xúc, tôi phát hiện Giang Kiệt là một người rất hài hước, tính cách sáng sủa, giọng nói êm tai, ảnh chụp gửi cho tôi đẹp trai gần chết.

Tôi ôm điện thoại liếm màn hình.

Tôi: [Có thể không mặc đồ không?]

Giang Kiệt: […]

Giang Kiệt: [Xin bỏ qua cho tôi, tôi chỉ là một đứa bé.]

Tôi: [Nhỏ cũng không sao, tôi không ngại (thẹn thùng)]

Giang Kiệt: [Thà chết chứ không chịu khuất phục!]

Mềm không được, cứng không xong? Rất tốt, đến lúc nên sử dụng phép khích tướng rồi.

Tôi tìm rất nhiều ảnh cơ bụng trên mạng, ảnh trai đẹp cởi trần nửa người gửi cho Giang Kiệt.

Giang Kiệt: [???]

Tôi: [Nhìn của người khác đi! Có phải cậu không được không?]

Giang Kiệt: […]

Giang Kiệt: [Chị thế này khiến tôi rất khó xử.]

Một giây sau, một tấm ảnh trai đẹp mặc đi tắm xuất hiện, đường cong cơ bụng rõ ràng, nước vẫn còn tiếp tục chảy xuống, anh miễn cưỡng vén vạt áo lên, ánh mắt vô cùng khiêu khích.

Trái tim tôi dập dờn, tôi ôm điện thoại cười vô cùng vui vẻ, trên màn hình hiện rõ khuôn mặt đầy ý cười của tôi.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Giang Kiệt: [Tôi đã gửi rồi, có phải đến lượt chị gái rồi không?]

Tôi: [?]

Giang Kiệt: [Ngoan, tôi cũng sẽ không nói chị không được đâu ~]

Qua mấy dòng chữ kia, dường như tôi có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cong môi cười xấu xa của Giang Kiệt, hai bên tai từ từ nóng lên. Tên nhãi này, vậy mà lại dám dùng chiêu ngược lại với tôi?

Tôi: [Cáo từ, có duyên hãy gặp lại!]

Đối với người chưa từng yêu đương qua mạng như tôi mà nói, cảm giác này… rất kì diệu.

Dù cho chưa từng gặp nhưng lúc nào tôi cũng sẽ nghĩ anh đang làm gì, thấy video nào vui cũng sẽ chia sẻ cho anh đầu tiên, ăn món nào ngon cũng muốn khoe với anh, gặp chuyện gì bực mình hay gặp ai đáng ghét cũng đều muốn nói với anh trước.

Giang Kiệt là một người lắng nghe rất tốt, cũng là một người bạn trai tốt, ngoài việc không thể đi dạo phố ăn cơm với tôi ra, anh rất hoàn hảo.

Nhưng chúng tôi chỉ trò chuyện ở trên mạng, ai cũng không nói ra chuyện gặp mặt này.

4.

Buổi tối chúng tôi thường cùng nhau chơi game, giọng nói trầm thấp của anh trong tai nghe mang theo một ma lực gì đó, tôi nghe cả đêm cũng không chán.

Xong đời rồi Hứa Mạt Lỵ, mày thích một người trên mạng rồi!

Lúc ý thức được chuyện này, tôi đã không còn đường lui.

Trong lúc vô tình, Giang Kiệt đã tiến vào cuộc sống của tôi.

Tôi: [Nhóc con, sắp đến giáng sinh rồi.]

Giang Kiệt: [Chị muốn quà gì?]

Tôi: [Muốn một cái ôm đầy tình yêu.]

Giang Kiệt: [Mơ thì đúng là nên mơ thật, coi chừng gặp quỷ.]

Tôi biết anh đang nói đùa, nhưng giọng điệu này giống như việc gặp mặt ngoài đời là một chuyện rất xa xỉ vậy, không hiểu sao tôi lại cảm thấy hơi thất vọng.

Giang Kiệt: [Chị, giáng sinh trường không cho nghỉ, thật xin lỗi…]

Vừa nghe thấy anh nói mình còn đi học, tôi vô cùng bất ngờ.

Tôi: [Em trai, em bao nhiêu tuổi?]

Giang Kiệt: [Chị, em vừa 18.]

Đậu.

Tôi ngẩn ra một lúc, 18 tuổi là tuổi tròn hay tuổi mụ?

Lúc nói chuyện này với bạn thân, cô ấy đấm ngực dậm chân: “Hứa Mạt Lỵ! Cậu đúng là cầm thú!”

Nhìn số tuổi 23 trên căn cước, tôi lần đầu cảm thán thời gian đúng là không bỏ qua cho ai.

Tôi: [Không sao, vừa rồi chị đùa thôi, việc học quan trọng hơn, chị chờ!!!]

Trước kia đánh chết tôi cũng không tin mình sẽ chấp nhận tình yêu chị em, thậm chí còn thích một em trai kém tuổi mình.

Tuổi quá nhỏ, thế giới quan, thậm chí là tam quan trong thế giới của họ có lẽ sẽ không chung tần số với tôi, vừa ngây thơ lại vừa bướng bỉnh.

Giang Kiệt như một ngoại lệ.

Mặc dù thỉnh thoảng anh ngây thơ, thậm chí có thể nũng nịu, nhưng tôi lại cảm thấy bản thân mới là người được lợi, điều này khiến tôi không khỏi hoài nghi mình có bị điên hay không.

5.

Đêm giáng sinh, đồng nghiệp đều ồn ào thảo luận xem hôm nay có tuyết rơi hay không, tôi lại lạch cạch gõ bàn phím.

Tuyết rơi? Mấy năm rồi tuyết không rơi, ước có mưa đá còn thực tế hơn.

Sáu giờ tối, tôi duỗi lưng một cái, bên tai lập tức vang lên tiếng kinh ngạc.

“Tuyết rơi!”

Tôi chạy đến cửa sổ nhìn, tuyết rơi thật?

Tôi lập tức lấy điện thoại ra gọi cho bạn thân: “Nhan Tử, cậu có thấy tuyết rơi không?”

“Thấy!”

“Tối nay cùng nhau ngắm tuyết không?”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc: “À, Mạt Lỵ, mình đang ở với bạn trai, hay là… chị yêu tự ngắm đi?”

Tôi: “Cút.”

Bạn thân: “OK!”

Sau khi cúp điện thoại, tôi thở dài một hơi, có hơi uất ức.

Mỗi khi đến ngày lễ là tôi lại cảm thấy mình cô đơn, tôi có bạn trai cứ như không vậy, không phải sao?

Lúc ra khỏi công ty, gió lạnh bên ngoài thôi đến khiến tôi rùng mình ôm chặt cánh tay.

“Hứa Mạt Lỵ!”

“Ơi!” Nghe thấy có người gọi mình, tôi vô thức lên tiếng.

Vừa quay đầu lại nhìn, cách chỗ tôi đứng 5m có một nam sinh cao hơn 1m8, bên ngoài mặc áo khoác màu đen, hai chân thẳng thon dài, đôi mắt hơi hẹp, mày hơi nhíu lại, trên mặt còn đeo khẩu trang.

Hàng hiếm đó!

Tôi nghĩ thầm, nhưng tôi có biết con hàng nào vip pro như thế này sao? Não nhanh chóng hoạt động tìm đáp án, câu trả lời là: Không.

Đôi chân dài sải bước đi đến, lúc này tôi mới thấy tay trái của anh kéo thêm một chiếc vali.

Mãi cho đến khi anh dừng bước trước mặt tôi, tôi mới phát hiện người này không chỉ cao hơn 1m8, có khả năng 1m9 cũng nên.

Anh nhìn tôi từ trên cao xuống, ba giây sau anh nói: “Hứa Mạt Lỵ, sao chị lùn thế?”

Lời muốn nói đều kẹt lại trong họng, tôi không khỏi tức giận: Tốt xấu gì tôi cũng cao 1m65 đấy, đấy mà thấp sao? Thấp chỗ nào!

Tôi tức giận trừng mắt: “Xin hỏi cậu là?”

Một cơn gió lạnh thổi qua, tôi ôm cánh tay run rẩy, nam sinh kia cởi khóa áo, một giây sau bọc cả tôi vào bên trong.

Đón chào là một cái ôm ấm áp, chóp mũi quanh quẩn mùi hương nhàn nhạt có chút nam tính, là mùi hoa nhài.

Tôi vừa định thi triển cho người này biết thế nào là tàn nhẫn thì cảm nhận được lồng ngực rung lên vì cười của anh.

Anh nói: “Giang Kiệt, em là Giang Kiệt.”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận