Cửa thang máy mở ra, tôi nhanh chóng chuồn vào, kiêu ngạo hất cằm lên với anh.
5.
Cố Vũ Sâm bị ngăn lại bên ngoài.
Tôi nhìn ánh mắt kinh ngạc và khuôn mặt sắp bùng nổ của anh.
Tôi hít sâu một hơi, dây thần kinh căng lên như dây cung cuối cùng cũng được thả lỏng, cả người như mất đi nửa sức lực.
May mà tôi tránh nhanh, nếu không tôi cũng không biết nên đối diện với lửa giận của anh như thế nào.
Vừa ra khỏi thang máy được mấy bước tôi lại buồn nôn.
Chắc chắn là do mùi nước khử trùng của bệnh viện, tôi tháo khẩu trang xuống hít thở từng hơi dài, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Tiểu Vũ.
Chuyện ẩn hôn của tôi và Cố Vũ Sâm, ngay cả trợ lí Tiểu Vũ của tôi cũng không biết, cô ấy vừa nhấc máy đã dồn dập hỏi không ngừng, nhất định phải biết người đàn ông vừa nói “muốn” ban nãy là ai.
Tôi lợn chết không sợ nước sôi, nói thế nào cũng không tiết lộ, cô ấy bắt đầu đe dọa, muốn hỏi thăm từng người đàn ông đã dính qua tin đồn với tôi.
Nói tới nói lui, oán qua oán lại, cuối cùng Tiểu Vũ vẫn lái xe đưa tôi về nhà, quét dọn vệ sinh, nấu cơm làm đồ, thuận tiện mua thêm một đống thuốc bổ và vitamin cho phụ nữ có thai.
Tôi dựa vào người Tiểu Vũ, hài lòng ăn kẹo cao su: “Nếu em là đàn ông chị chắc chắn sẽ gả cho em, cưới chị đây không cần sính lễ, nhà hay xe chị có đủ, gì chị cũng có, em gả qua là được.”
“Hừ, chị tỉnh lại đi, em cũng không có cái phúc đó đâu, nhưng chị phải nghĩ thật kĩ đấy, chị thật sự muốn sinh đứa nhỏ này ra sao? Mẹ đơn thân không dễ làm đâu.” Tiểu Vũ lo lắng nói.
“Đi đến đâu hay đến đó thôi, người sống còn có thể nhịn đi tiểu đến chết, chị có thể nuôi thì nuôi thôi.” Tôi cười nói.
Tiểu Vũ muốn mắng tôi nhưng lại kiêng kị tôi là phụ nữ mang thai, không tiện bùng nổ, chỉ có thể nhịn lại.
Quả nhiên Tiểu Vũ đúng là nhà tiên tri, hôm sau vừa đến công ty, tôi đã được trải nghiệm thế nào là khó khăn khi làm mẹ đơn thân.
Buổi phỏng vấn ngày hôm qua như ngòi lửa, chuyện tôi mang thai như một dây pháo, nổ ra một đống đàn ông dính scandal.
Phòng trà, phòng nhân viên, phòng truyền thông, nơi nào cũng có, chỉ cần là nơi có người là có tin đồn.
Hôm nay tôi có một buổi phỏng vấn cần quay bên ngoài, anh trai hợp tác quay phim với tôi vẫn được xem là uyển chuyển, chỉ thăm dò nhiều lần, thợ trang điểm tuổi còn nhỏ nên khá trực tiếp, vừa gặp đã liên tục hỏi những câu xoáy vào tận tâm hồn.
Chủ đề này cũng không có gì mới mẻ nhưng cũng không thiếu những câu hỏi khiến người khác xấu hổ đến mức ngón chân có thể kéo được một phòng ngủ ba phòng khách.
Sau khi đối phó với thợ trang điểm xong, chị Lưu đồng nghiệp ngồi bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Thần Tinh, chị lấy thân phận người từng trải nói cho em nghe, hôm qua em nôn khan hai cái, chắc chắn cái thai trong bụng em là con trai.”
6.
Tôi cười không phủ nhận, dù sao đứa nhỏ cũng ở trong bụng rồi, trai hay gái đều là ý trời.
“Sao em lại không vui vậy? Chị nghe nói lúc trước có kim chủ nào đó theo đuổi em mà, đúng không?”
Chị Lưu nhìn tôi bằng ánh mắt thấu hiểu, che miệng cười nói: “Cả công ty có mình em số đỏ, những cô nhóc kia theo đuổi minh tinh, tập trung tìm người đẹp trai thì có tác dụng gì? Kết quả không phải có tiền mới là nhất sao? Mặc dù hơi lớn tuổi nhưng đối xử với em tốt là được, sinh con trai đảm bảo tương lai, đến lúc đó gia sản không phải là của em rồi sao.”
Tôi cười xã giao: “Chị, thật sự không phải mà.”
Kim chủ ba ba là người tốt, cõng nồi cũng nhanh hơn người khác nhiều.
Chị Lưu vỗ mu bàn tay tôi, cười có thâm ý khác.
Tôi nghĩ rằng chủ đề này đến đây là kết thúc, không ngờ anh trai quay phim lại hung dữ đi đến, đặt camera cái rầm xuống bàn.
Ôi chao, món đồ mười mấy vạn mà để như vậy, trái tim tôi nhảy lên tận cổ họng.
“Ai chọc giận anh rồi?” Anh trai quay phim cái gì cũng tốt, chỉ có tật tức giận là thích quăng đồ, quẳng cái gì cũng được, tuyệt đối đừng có quăng hỏng em yêu kiếm cơm này.
“Chị Lưu nói xấu cô, nói cô dính dáng với đám người giàu có kia.” Anh trai dựng ngược râu lên trời, tức giận nói.
Tôi xua tay, vẻ mặt không quan tâm, cầm cọ lên nhìn gương chỉnh trang: “Nói thì cứ nói thôi, không quan tâm là được.”
Chị ấy nói cũng không sai, Cố Vũ Sâm chính là ông chủ giàu có nha.
“Tôi không tin cô là người như vậy, chúng ta hợp tác với nhau bao nhiêu năm, muốn quấn lấy người giàu thì cô đã làm từ sớm rồi, còn chờ đến bây giờ sao?” Anh trai nói vô cùng thẳng thắn, nói đến mức khiến tôi cảm động.
“Tôi nói này Thần Tinh, cô là cô gái tốt, cũng đừng học mấy cô gái theo đuổi minh tinh kia, bị khuôn mặt của thần tượng làm cho si mê, đứa nhỏ trong bụng cô có phải của ngôi sao nhỏ hôm trước không?” Lời anh ấy chuyển đổi, tôi nhanh chóng che miệng anh ấy lại.
“Anh, anh là anh ruột em rồi đó, không phải ngôi sao kia, em và cậu ta làm gì có gì.”
Anh trai quay phim không ngừng xác nhận rồi mới nửa tin nửa ngờ rời đi.
Tôi thở dài một hơi, tay đặt lên bụng, con à, cuộc sống khó khăn, con còn chưa chào đời đã phải đón nhận những chuyện này rồi, có trách thì trách bố con đi.
Tin đồ của tôi vẫn bay đầy trời, chuyện xấu của Cố Vũ Sâm đã yên lặng ngoi lên ba thước.
Nguyên nhân chính là câu nói “Vợ nôn nghén, tôi phải kiếm tiền sữa bột”.
Mọi người đều biết Cố Vũ Sâm là con trai thương nghiệp lớn, là vương lão ngũ (1) nạm kim cương, vẫn luôn độc thân, đột nhiên trước công chúng tuyên bố kiếm tiền nuôi gia đình chính là đang tiết lộ tin mình đã kết hôn có con với mọi người.
(1) một thuật ngữ của cư dân mạng Trung Quốc, ám chỉ một chàng trai vừa độc thân, vừa có nhà vừa cực kỳ giàu có (thường là những người còn trẻ đã tự mình làm được ông chủ lớn), gần giống với cao phú soái, nhưng cấp độ cao hơn.
Sinh con hay chưa mọi người không quan tâm, trọng điểm là kết hôn.
Dù sao có thể gả cho Cố Vũ Sâm là ao ước của rất nhiều người.
Lúc đứng ở phòng trà hâm sữa, tôi nghe được nhiều tin đồn còn đặc sắc hơn cả phim truyền hình.
Phiên bản một, Cố Vũ Sâm vừa tốt nghiệp đại học đã kết hôn, đối phương có gia thế danh môn vọng tộc như nhà họ Cố, liên hôn gia tộc, không có tình cảm nhưng khá ổn định.
Phiên bản hai, đối tượng kết hôn của Cố Vũ Sâm là người ngoại quốc, mấy năm nay anh luôn cố gắng phát triển thị trường nước ngoài chính là vì che giấu tai mắt của mọi người, nhân cơ hội này đoàn tụ với vợ.
Phiên bản ba, Cố Vũ Sâm ẩn hôn với sinh viên đại học nhỏ hơn mình tám tuổi, gần đây anh đang tài trợ cho một trường đại học cũng là vì cô gái may mắn kia.
Những phiên bản khác nhau nối liền không dứt, cái gì mà bị người yêu cũ vứt bỏ, không quan tâm đến tình yêu chỉ để ý đến sự nghiệp, bây giờ người cũ quay về, hai người nối lại tình xưa, thậm chí còn có người nói người kia là gay, lúc đầu tôi nghe còn buồn cười, nhưng càng về sau càng không nghe nổi.
Tôi cảm thấy buồn nôn, nhanh chóng nhấp một ngụm sữa để đè xuống.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net7.
“Chị Thần Tinh, chị uống sữa sao, sữa bò cũng tốt, bổ sung dinh dưỡng cho đứa nhỏ.” Một MC xinh đẹp cầm cà phê cười đi đến.
Lời nói mang theo hàm ý, tôi không phải không nghe ra: “Đúng vậy, uống ít cà phê thôi, cẩn thận đen đi đó.”
MC kia tức giận đến mức bĩu môi, tôi đắc ý cầm cốc sữa bò rời đi.
Hừ, mồm miệng với chị đây à, còn non lắm.
Cảnh quay ngoài trời thuận lợi kết thúc, chỉ là đi đường hơi nhiều nên bắp chân và bàn chân hơi đau nhức.
Tiểu Vũ không yên tâm, nhất định đòi đưa tôi về tận nhà.
Hai chúng tôi cười cười nói nói mang đồ ăn về, vừa về đã thấy trước cửa chất đống những hộp quà to nhỏ.
“Nhiều tiền thật đó, tổ yến hải sâm đưa cả hộp, còn cả nước uống bổ máu này nữa, cũng từ nước ngoài nhập về, có phải bố đứa nhỏ mang cho chị không?” Tiểu Vũ cười nói.
Tôi nhìn thử, những thứ này không rẻ, dựa vào kinh nghiệm của tôi, đây không phải là bố đứa bé tặng, mà là trợ lý của bố nó.
Trước khi ly hôn, sinh nhật của tôi, ngày kỷ niệm kết hôn hay những ngày lễ quan trọng khác tôi đều nhận được quà, chỉ là người đưa không phải Cố Vũ Sâm mà là trợ lí của anh.
Trước giờ anh vẫn luôn bận rộn, nào có thời gian đưa quà cho tôi chứ.
Huống hồ một người vợ ẩn hôn, không thể để lộ ra ánh sáng được.
“Em thích ăn gì thì mang về ăn đi, nhiều như vậy chị cũng không ăn hết được.” Tôi dùng chân đá hộp quà sang một bên, trong lòng vô cùng bực bội.
Tôi không phải loại người bụng đang đói có người mời ăn thì kêu no rồi từ chối, cũng không phải người ham vật chất, có một số việc dụng tâm hay không vừa nhìn đã biết, tôi không thích nhận những thứ qua loa.
“Khỏi, em đâu mang thai, lát nữa em mang vào cho chị, chị đứng cả ngày rồi, mau vào ngâm chân nghỉ ngơi đi.” Tiểu Vũ nhập vân tay mở khóa, đưa tôi vào trong nhà.
Cô ấy thường xuyên đến nhà tôi, thỉnh thoảng tôi nhác mở cửa nên đã dứt khoát nhập thêm vân tay của cô ấy.
Cô ấy còn nhỏ tuổi nhưng cứ như bà cụ, nhiều chuyện, hay ồn ào nhưng lại rất ấm áp.
“Chị Thần Tinh, chị thích con trai hay con gái?”
Cô ấy vừa gọt hoa quả cho tôi vừa nói.
“Đều được hết.” Tôi không có vấn đề gì, nam hay nữ đều là duyên cả.
“Con trai lớn lên giống mẹ, con gái lớn lên giống bố, chị xinh đẹp như thế, em mong là một bé trai.”
Con gái lớn lên giống bố, sẽ giống Cố Vũ Sâm sao?
Tôi lắc đầu, nhanh chóng gạt suy nghĩ này đi.
“Đây là con chị, lớn lên ai gặp cũng sẽ yêu.” Tôi kiên định nói.
“Thật ra em vẫn không hiểu, bây giờ sự nghiệp của chị đang ở thời kì đỉnh cao, công ty có nhiều cô gái nhắm đến vị trí của chị như vậy, tại sao chị lại muốn giữ lại đứa bé trong lúc quan trọng thế này?” Tiểu Vũ thắc mắc.
Tôi cười, ánh mắt nhìn về nơi xa: “Bé con là người thân duy nhất trên đời này của chị.”
Tiểu Vũ ngẩn người, ánh mắt lóng lánh nước, cô ấy đưa tay ôm lấy vai tôi.
“Sau này em chính là mẹ nuôi của bé, mẹ nuôi duy nhất.”
Chúng tôi nhìn nhau cười, tôi ăn thuốc bổ cô ấy đưa, đồ không tốn tiền có khác, thơm hơn đồ mình mua nhiều.
…
Hôm sau vừa đi làm, chủ biên đã gọi tôi vào phòng.
Chủ biên là một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, trưởng thành lão luyện, nói chuyện công việc chưa từng lòng vòng.
Tôi vừa vào chị ấy đã vào thẳng vấn đề chính: “Gần đây chúng ta sẽ có một buổi phỏng vấn rất quan trọng, mọi người nhất trí để cử cô.”
“Tôi có thể biết người sẽ phỏng vấn là ai không?” Tôi hỏi, tôi luôn cảm thấy thứ chào đón mình là hồng môn yến.
Chủ biên nhún vai, bình thản nói: “Đương nhiên là được, lần trước cô thể hiện rất tốt, tỉ lệ người xem buổi phỏng vấn Cố Vũ Sâm của chúng ta rất cao, trực tiếp nghiền nát những tiết mục cùng khung giờ của các đài khác, cấp trên đã bàn bạc, muốn rèn sắt khi còn nóng, muốn mời anh ấy phỏng vấn thêm lần nữa. Cô từng có kinh nghiệm, cũng hiểu thói quen của người này, chọn cô là thích hợp nhất, cô thấy sao?”
8.
Tôi thấy sao?
Mấy người đã quyết định xong rồi còn hỏi tôi, rõ ràng là không cho tôi cơ hội từ chối.
Nhưng quan hệ của tôi và anh như thế, hơn nữa còn có một đứa bé, không gặp lại là tốt nhất.
“Chủ biên, đầu tiên tôi rất cảm ơn lời tán thưởng của chị, nếu như ngày trước tôi chắc chắn sẽ không từ chối, sẽ cố gắng hoàn thành công việc, nhưng bây giờ… chị cũng biết đó, tôi có hơi lực bất tòng tâm.” Tôi cố ý ưỡn bụng lên, mặc dù đứa nhỏ bây giờ mới lớn như dâu tằm.
Chủ biên thuận thế nhìn về phía bụng tôi, gật đầu nói: “Chúng tôi cũng đã cân nhắc đến vấn đề này, bà mẹ đơn thân không dễ dàng, sau còn phải lo tiền sữa bột cho đứa nhỏ, làm xong buổi phỏng vấn này tiền thưởng gấp ba, còn chưa động lòng sao?”
Tôi: “…”
“Chủ biên đại nhân, chị là nhà tâm lí học đấy à? Ác thế sao?” Tôi dở khóc dở cười, việc này đúng là nện thẳng xuống đầu tôi rồi.
Chị ấy cười nói, đưa tay vỗ vai tôi: “Đều là phụ nữ với nhau, dốc sức làm việc không dễ, có tiền phòng thân vẫn tốt hơn.”
Tiền tài đáng chết, tiền tài ác nhân, tôi vẫn phải cúi đầu trước tiền bạc thôi.
Suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng tôi vẫn gọi điện cho Cố Vũ Sâm, thật ra tôi cũng không quá lo loắng, dù sao gọi qua cũng là trợ lý của anh nghe máy mà thôi.
“Alo.”
Giọng nói đàn ông trầm thấp từ tính, không phải Cố Vũ Sâm thì còn có thể là ai nữa.
“Tôi…”
Tôi hoảng hồn, những từ ngữ đã nghĩ kĩ trong đầu lập tức biến mất sạch sẽ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.