1.
Tôi và Tạ Nhiên chia tay rồi.
Tôi không bao giờ ngờ rằng, một người được gọi là Thái tử gia của Bắc Kinh, quyết đoán, lạnh lùng khiến người khác sợ hãi, khi yêu lại dính người đến vậy.
Tôi thực sự không chịu nổi việc mỗi ngày hắn gọi ba cuộc điện thoại và gửi đến chín mươi chín tin nhắn trong vòng một giờ, nên tôi đề nghị chia tay.
“Chuyện này chẳng có gì buồn cười cả.” Tạ Nhiên ngồi trên ghế sofa, sắc mặt dần trở nên tồi tệ.
“Tôi không đùa đâu, chúng ta chia tay đi.”
Tạ Nhiên chăm chú nhìn tôi, cố tìm ra một chút dấu hiệu không tự nhiên trên khuôn mặt tôi, nhưng không thấy gì.
Khi nhận ra là tôi nghiêm túc, hắn như phát cáu, từ từ ép ra một câu từ kẽ răng: “Em đừng hối hận.”
Sau khi biết tôi chia tay, Phương Chúc ngay lập tức gửi lời chúc mừng tới tôi và mời tôi đến quán bar vui chơi:
“Mình nói thật đấy, nhất định cậu phải đi, nghe nói tối nay quán bar của họ có màn biểu diễn của người mẫu nam, toàn là mấy anh chàng đẹp trai!”
Giọng cô ấy ở bên kia đầu dây vô cùng phấn khích, nhưng tôi lại không có hứng thú.
Tôi nằm trên ghế sofa, tùy tiện bịa ra một lý do: “Lần khác nhé, hôm nay mình chưa gội đầu.”
Hai mươi phút sau, Phương Chúc xuất hiện trước cửa nhà tôi, trên tay còn cầm một chai dầu gội:
“Mình gội giúp cậu, hôm nay cậu nhất định phải ra ngoài.”
2.
Cuối cùng, tôi vẫn bị Phương Chúc kéo đến đây.
Vì không thích uống rượu nên tôi rất ít khi đến quán bar, ánh đèn nhấp nháy của quán bar như muốn làm mù mắt tôi.
Vừa vào cùng Phương Chúc, chúng tôi đã nhìn thấy một nhóm đàn ông đang nhảy múa trên sân khấu.
Phương Chúc lập tức trở nên phấn khích, kéo tôi chen vào giữa đám đông.
Tôi kịp thời ngăn cô ấy lại, để cô ấy tự chen vào, còn mình thì tùy tiện tìm một chỗ ngồi trong góc, sau đó đến quầy bar gọi một ly cola.
Anh chàng pha chế ở quầy nhìn tôi từ đầu đến chân, rõ ràng không tin vào chuyện có người đến quán bar chỉ để uống cola: “Cô chắc là chỉ cần cola thôi à?”
“Nhớ thêm đá, cảm ơn.”
“……”
Cầm ly cola trở lại ghế ngồi, tôi vừa ngồi xuống thì một anh chàng người mẫu nam tiến thẳng đến chỗ tôi.
Hắn tự nhiên ngồi xuống cạnh tôi.
Tôi hoảng sợ suýt nữa hắt cả ly cola vào mặt hắn, liền sợ hãi nép sang một bên.
“Chị à, em là do bạn của chị đặc biệt gọi cho đấy.”
Từ giây phút giọng nói trầm khàn của hắn vang lên, tôi đã có cảm giác muốn cầm gối bên cạnh đập chết hắn ngay lập tức.
“Không cần đâu.” Tôi vừa nói vừa dịch thêm vài bước nữa.
Hắn thuận thế ngồi xuống bên cạnh, đưa cho tôi một ly rượu: “Chị à, đừng uống cola nữa, chúng ta uống rượu cùng nhau nhé.”
Tôi cố gắng kiềm chế sự khó chịu, nhìn thẳng vào Phương Chúc đang đứng giữa đám đông, cô ấy nháy mắt với tôi đầy ẩn ý.
Tôi chán nản lật mắt:
“Cô ấy trả cậu bao nhiêu, tôi trả cậu gấp đôi, cậu đi làm phiền người khác đi.”
Nói xong, tôi rút điện thoại ra định chuyển tiền cho hắn.
Điện thoại còn chưa mở, đã có người xông ra chửi thẳng vào mặt tôi: “Giỏi lắm, Quý Quỳnh An, vừa mới chia tay đã tìm ngay được đàn ông khác, quả nhiên là đồ lẳng lơ. Uổng công trước đây tôi còn tin tưởng cô, cô làm tôi quá thất vọng rồi.”
Bị mắng một cách vô lý, tôi ngẩng đầu định phản công lại, thì phát hiện đó là người quen.
Bạch Chuẩn tức giận nhìn tôi, dáng vẻ đầy phẫn nộ như đang bênh vực cho công lý.
Một linh cảm xấu bắt đầu len lỏi trong lòng tôi.
Tôi theo ánh mắt hắn nhìn về phía sau, quả nhiên thấy Tạ Nhiên đang đứng đó, tay đút túi, mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tôi.
Mặc dù đã chia tay, nhưng tôi vẫn có cảm giác tội lỗi như bị bắt gian tại trận.
Tôi theo phản xạ lại dịch ra xa thêm một bước, giữ khoảng cách an toàn với anh chàng người mẫu.
Tôi còn chưa kịp nói gì, anh chàng người mẫu đã lên tiếng trước, chống nạnh nói với Bạch Chuẩn: “Này, anh là ai vậy?”
Bạch Chuẩn thậm chí không thèm liếc nhìn hắn, trực tiếp quay đầu chỉ vào tôi và nói với Tạ Nhiên: “Uổng công cậu còn vì cô ta mà ra ngoài uống rượu giải sầu.”
Tạ Nhiên, người nãy giờ không hề có phản ứng gì, tiến lên hai bước, ấn tay Bạch Chuẩn đang chỉ vào tôi xuống:
“Đừng chỉ tay vào cô ấy.”
Tôi ngồi trong góc lặng lẽ uống ly cola có thêm đá của mình.
Tạ Nhiên bước tới trước mặt tôi, nhìn tôi rồi lại nhìn anh chàng người mẫu kia, sau đó bất ngờ bật cười:
“Cô ấy gọi người mẫu nam mà trông giống tôi, trong lòng cô ấy có tôi.”
Lời này vừa dứt, tôi lập tức ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Nụ cười trên khóe miệng hắn không giống như đang giả vờ.
Bạch Chuẩn đứng bên cạnh liền nổi giận:
“Cậu thật hết thuốc chữa rồi! Mở to mắt ra mà nhìn kỹ đi, cô ta đang làm gì? Gọi người mẫu nam đấy! Cái gì mà trong lòng cô ta có cậu, rõ ràng là trong lòng cậu vẫn còn cô ta! Tôi thật sự không thể chịu nổi nữa, thật sự không thể chịu nổi!”
Mặc cho Bạch Chuẩn nói gì, Tạ Nhiên vẫn đứng vững như núi, không hề lay động.
Phương Chúc thấy tình hình không ổn, vội vàng chạy từ sàn nhảy ra:
“An An, có chuyện gì vậy?”
Tạ Nhiên liếc nhìn Phương Chúc, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, hắn bước đến kéo tôi đứng dậy:
“Tôi mang người đi đây.”
“Hả? Hai người chẳng phải đã chia tay rồi sao?” Phương Chúc như bị quá tải CPU, ngơ ngác nhìn tôi.
Tạ Nhiên quay đầu trừng mắt nhìn cô ấy một cái, Phương Chúc lập tức ngậm miệng lại.
Trong khoang xe tối tăm, tôi và Tạ Nhiên im lặng đối diện nhau.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Người mẫu nam là do em gọi à?”
Tôi không trả lời thẳng vào câu hỏi của hắn mà quay đầu nói:
“Tạ Nhiên, chúng ta đã chia tay rồi.”
Nghe xong, Tạ Nhiên lập tức xìu xuống:
“An An, đừng chia tay có được không? Không có em, anh làm sao sống nổi? Anh sống không nổi một chút nào.”
“Vài ngày nay anh ăn không ngon ngủ không yên, cố gắng lắm mới không nhắn tin cho em.”
3.
Sáng sớm hôm sau, vừa ngồi xuống, đồng nghiệp Trần Bối Bối đã thần bí kéo tôi lại:
“Tôi nói cho cô nghe, nam chính của màn cứu vớt kẻ si tình hôm nay là một anh chàng cực kỳ đẹp trai!”
“Thật à?” Tôi uể oải đáp lại.
“Tôi lừa cô làm gì? Nghe nói bạn gái của anh ta ra ngoài tìm đàn ông khác mà anh ta vẫn không nổi giận, đến mức anh em không chịu nổi, phải gọi chương trình lên sóng gấp trong đêm.”
“Hả?” Nghe đến đây, tôi ngạc nhiên: “Anh chàng này yêu đến mức đó sao? Bạn gái anh ta đã ngoại tình mà vẫn không chia tay à?”
“Tôi cũng thấy vậy! Nhưng anh ta thật sự đẹp trai lắm, tôi thật sự muốn biết bạn gái anh ta có gì mà quyến rũ đến thế, chẳng lẽ bỏ bùa anh ta rồi?”
Tôi lắc đầu khó hiểu:
“Vừa hay hôm nay bọn mình không có chương trình để dẫn, có muốn đi xem làm khán giả không?”
“Đi chứ!”
Tôi cũng muốn xem thử một anh chàng đẹp trai có bạn gái tệ bạc mà vẫn không chia tay thì não bộ đã tổn thương nặng đến mức nào.
Khi đến trường quay, chúng tôi chào đạo diễn rồi tìm một chỗ ngồi xuống.
Mười phút sau, chương trình bắt đầu chiếu VCR:
“Bạn gái gọi người mẫu nam, anh ta vẫn tin rằng cô ấy còn yêu mình? Anh ta không quan tâm đến đạo đức, chỉ quan tâm liệu cô ấy có về nhà không. Đây rốt cuộc là có ẩn tình đằng sau, hay là đã si tình đến giai đoạn cuối? Hãy cùng vỗ tay chào đón khách mời của chương trình hôm nay.”
Xì.
Sao những lời này lại quen thuộc đến vậy?
Như thể vừa mới xảy ra.
Tôi nghi ngờ nhíu mày lại.
Giây tiếp theo, từ sau màn hình, một người bước ra.
Tôi nhìn kỹ, lập tức hóa đá tại chỗ.
Đây chẳng phải là Tạ Nhiên sao?
Đây là cái gì chứ?
Hóa ra kẻ cắm sừng lại chính là tôi? Tôi ăn dưa mà lại ăn ngay chuyện của chính mình sao?
Thật là nhảm nhí, hoang đường, vô lý, không thể tin nổi, chuyện viển vông không ai ngờ tới!
Tôi kinh ngạc đến mức cảm giác như cằm mình sắp rớt ra.
Trần Bối Bối không nhận ra sự bất thường của tôi, cứ liên tục lắc cánh tay tôi, mê mẩn không thôi:
“Đẹp trai quá, đẹp trai quá!”
Tôi nhìn Tạ Nhiên đang đứng trên sân khấu, lặng lẽ móc ra một chiếc khẩu trang từ túi và đeo lên.
“Tự dưng cô đeo khẩu trang làm gì thế?”
“Để bảo toàn mạng sống.”
“Hả?”
Tạ Nhiên đứng trên sân khấu, khuôn mặt đầy vẻ khinh thường.
MC bắt đầu quy trình:
“Xin hỏi, anh có phải tự nhận mình si tình quá nặng nên mới đăng ký tham gia chương trình này không?”
“Người khác đăng ký cho tôi.”
“Vậy anh có nghĩ mình thật sự si tình quá đáng nên mới đồng ý tham gia không?”
“Không.”
“Vậy là vì lý do gì?”
“Họ nói sẽ cho tôi một triệu.”
Cả trường quay im bặt.
Bạch Chuẩn, tôi thật sự muốn khóc chết luôn.
Tạ Nhiên hoàn toàn không quan tâm đến biểu cảm đơ cứng của MC, tiếp tục nói:
“Lúc đầu tôi chẳng thèm quan tâm, nhưng nghĩ lại, lấy số tiền đó làm quỹ cưới vợ cũng không tệ.”
Cả trường quay lại im lặng một lần nữa.
Đây không phải chương trình hẹn hò đâu! Ai bảo anh lên đây khoe tình cảm thế hả!
Tôi lặng lẽ đội thêm cái mũ.
“Sao cô lại đội mũ nữa?”
“Không có gì, chỉ là hơi xấu hổ thôi.”
Trần Bối Bối nhìn tôi với vẻ khó hiểu pha chút nghi ngờ.
Cô ấy lặng lẽ quay đầu đi.
Một phút sau, cô ấy lại quay đầu lại, rất chân thành nói với tôi một câu:
“Nói thật, bây giờ cô như thế này mới đúng là xấu hổ đó.”
“…”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.