10.
Tôi không nhịn được hét lên một tiếng, đẩy mẹ ra rồi xoay người chạy vào nhà vệ sinh.
Cửa nhà vệ sinh làm bằng kính, bà đi vào phòng bếp cầm một con d.a.o ra rồi đ.â.m vào cửa kính.
Một nhát.
Rồi hai nhát.
Cửa kính nhà vệ sinh sao có thể chịu được những cú đập mạnh như vậy.
Chu Dịch đang trên đường đến, trong phòng livestream cũng có một số bạn học đã báo cảnh sát.
Nhìn quanh một vòng, tôi cầm tấm ván giặt trên sàn lên, nó được làm bằng gỗ nên rất nặng.
Tôi hít sâu một hơi.
Nhanh tay lẹ chân mở khoá rồi xô cửa thật mạnh ra ngoài.
Khi mẹ tôi bổ nhào tới, tôi dùng tấm ván giặt đ.ậ.p mạnh vào đầu bà!
Âm thanh trầm đục vang lên.
Chất lỏng nhầy nhụa bắn tung tóe lên trên mặt tôi.
Tanh tưởi vô cùng.
Trong cơn hoảng loạn, tôi liếc nhìn bà một cái rồi xoay người bỏ chạy.
Chu Dịch nói đúng, mẹ tôi đã không còn là c.on n.gười nữa!
Tấm ván giặt đó cực kỳ nặng, mà trong lúc cấp bách tôi đã dùng hết sức bình sinh đem nó đ.ậ.p thẳng lên đầu bà!
Nói chuẩn xác hơn một chút.
Giờ phút này bà không có c.ổ.
Phần đầu trực tiếp nằm ở trên vai, trên mặt m.á.u t.h.ị.t be bét nhưng lại mỉm cười nhìn tôi.
“Bé con, đừng chạy mà…”
Bà nở nụ cười đ.iên loạn, dùng tư thế q.u.ỷ dị đuổi theo tôi.
Tôi chạy vào phòng khách rồi khóa trái cửa, từ ban công trèo sang phòng của bà ở bên cạnh, xong lại tiếp tục khóa cửa.
“Bạn học Chu…”
Vừa mở miệng, tôi đã nhận ra giọng mình run lắp ba lắp bắp:
“Tôi nên làm gì bây giờ?”
Trong phòng livestream, Chu Dịch ngồi trên taxi trầm giọng nói:
“Cậu chui xuống gầm giường mẹ cậu, đem miếng ngọc ngậm trong miệng rồi đợi tôi tới.”
Ngậm miếng ngọc trong miệng?
Nghe xong tôi nổi hết da gà: “Miếng ngọc đó chẳng phải sau khi anh tôi qua đời…”
“Không còn cách nào khác nữa.”
Cậu ta nôn nóng nói:
“Ngậm miếng ngọc đó trong miệng mới có thể che giấu hơi thở của cậu, chỉ có làm vậy mới đợi được đến khi tôi tới.”
“Không muốn c.h.ế.t thì làm theo đi.”
Trong lòng buồn nôn nhưng tôi để sống sót thì tôi bắt buộc phải làm theo.
Tiếng đập cửa phòng khách sát bên vẫn vang lên liên tục.
Giờ tôi chỉ có thể hy vọng Chu Dịch hoặc cảnh sát sẽ sớm đến cứu tôi khỏi cảnh bị t.ra t.ấ.n trong đ.ị.a n.g.ụ.c này.
Nói cũng thật lạ, mẹ tôi làm ầm ĩ như vậy mà chẳng có hàng xóm nào qua hỏi han.
Rầm–
Rầm–
Tiếng đập cửa như hồi chuông báo t.ử, dọng thẳng vào tim tôi, mỗi lần nghe thấy lồng ngực tôi lại thắt lại.
Tôi trốn dưới gầm giường những tưởng một phút thành một năm.
Không biết đã bao lâu, tiếng đập cửa cũng đã ngưng bặt.
Tôi nín thở lắng nghe, bên ngoài rất yên tĩnh, trong phút chốc mọi âm thanh gần như đều biến mất.
Cả thế giới yên lặng đến khó tin.
Tôi lén lút liếc đồng hồ.
12:01.
Có phải hay đã qua mười hai giờ mà mẹ tôi không tìm thấy tôi nên bỏ cuộc rồi chăng?
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Bỗng nhiên—
Khuôn mặt đ.ẫm m.áu của bà xuất hiện dưới gầm giường!
Bà quỳ rạp trên mặt đất, nhìn tôi chằm chằm với cặp mắt không tr.òng trắng.
Trong bóng tối, bà nhếch miệng cười.
“Ú oà, mẹ tìm được con rồi…”
11.
Tôi hét lên thảm thiết, ném nắm bột ớt trong tay lên người bà rồi bò khỏi gầm giường.
Nhưng ra sau khi chui ra khỏi gầm giường, tôi lại thấy anh trai.
Anh đang nằm trên lưng mẹ.
Mẹ cười cười nhìn tôi nhưng lại nói chuyện với anh trai:
“Con trai ngoan, con sắp được s.ống lại rồi.”
Cảnh tượng quỷ dị này kích thích thần kinh của tôi, tôi không dám ở lại đây lâu hơn nữa nên lập tức xoay người bỏ chạy.
Nhưng ngay khi tôi mở cửa phòng, anh trai tôi – người vốn đang nằm trên lưng mẹ lại xuất hiện ngay trước cửa.
“A!”
Khuôn mặt tái nhợt u ám đó chỉ cách tôi một bước.
Mẹ tôi nhanh chân bước tới giật lấy miếng ngọc.
Bà còn muốn bắt tôi, tôi liền tàn nhẫn cầm một cái ghế gần đó ném vào bà.
Xoay người lại nhìn lần nữa thì không thấy bóng dáng anh trai nữa.
Tôi lảo đảo chạy ra khỏi phòng.
Nhưng chìa khóa cửa chính vẫn còn đang ở trên người mẹ tôi nên tôi không thể nào ra ngoài được.
Không còn đường trốn nữa, tôi chậm rãi quay người.
Thấy anh trai vẫn đang nằm trên lưng mẹ.
Bà ta nhe răng cười, loạng choạng bước về phía tôi, một bước, hai bước…
Khi mẹ đi tới, tôi liền quỳ xuống, đầu gối đập mạnh lên đất.
“Mẹ…”
Nước mắt chảy dài trên má, tôi ngẩng đầu nhìn bà:
“Con biết mẹ luôn thương trai chứ không thương con, nhưng con cũng là con gái ruột của mẹ mà…”
“Con luôn mong mỏi tình yêu thương của mẹ, nên từ nhỏ con đã ép mình học tập, ép mình hiểu chuyện, trở thành đứa con gái ngoan của mẹ nhưng đổi lại trong mắt mẹ, con mãi chỉ là ngôi sao chổi.”
“Người c.h.ế.t không thể sống lại, mẹ tha cho con được không?”
Mẹ tôi dừng lại.
Nhưng xúc động hiếm hoi trong mắt bà biến mất khi nghe thấy câu cuối cùng.
Bà cười đ.iên loạn.
“Ai nói người c.h.ế.t không thể sống lại?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Bé con, con dùng mạng mình đổi lại mạng sống cho anh trai mình nha?”
12.
Tôi dại ra nhìn bà.
Lúc này tôi đã hoàn toàn c.h.ế.t lặng.
Người cho tôi sự sống lại muốn tự tay g.i.ế.t tôi.
Thật buồn.
Cảm giác tuyệt vọng bao trùm lấy tôi, tôi quỳ trên đất, từ từ nhắm mắt lại.
“Sinh mạng này là mẹ cho con, nếu mẹ muốn thì cứ lấy lại đi.”
Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của Chu Dịch:
“Cậu đ.iên à?”
“Mau chạy đi! Bà ấy không còn là mẹ cậu nữa.”
Tôi như thể mắt m.ù tai đ.iếc.
Mẹ đi tới trước mặt tôi, cúi người ôm lấy tôi vào lòng, miệng lẩm bẩm nói gì đó.
Dường như là đang nói lời xin lỗi.
Nhưng bàn tay tái nhợt đó cũng đã không tóm được tôi.
Bởi lúc nãy tôi cầm chiếc ghế ném lên người bà, cũng thuận thế giật lấy chìa khóa đang móc trên thắt lưng bà ta.
Con xin lỗi mẹ.
Những điều con nói vừa rồi đều là sự thật.
Nhưng mẹ à.
Con cũng muốn được sống.
13.
Tôi cầm lấy chìa khóa, xoay người chạy đến cửa chính.
Tiếng gào thét không cam lòng của mẹ vang lên sau lưng tôi, thanh âm khàn đục, chỉ nghe thôi cũng bất giác lạnh sống lưng.
Tay tôi run rẩy suýt nữa không cắm được chìa vào.
Cửa mở rồi.
Không có thời gian chờ thang máy nên tôi chạy một mạch đến lối cầu thang bộ.
Mẹ tôi đuổi tới.
Tiếng bước chân nặng nề, âm thanh đó nện vào tim tôi, khiến chân tôi bủn rủn.
Bà chạy rất nhanh, mấy lần suýt đuổi kịp tôi.
Chạy tới tầng 15 thì thang máy tình cờ dừng ở tầng này, tôi liền không suy nghĩ chạy vào.
Bà là xác chết, không phải m.a q.u.ỷ nên không thể đi xuyên tường.
Quả nhiên bà đã bị chặn ở ngoài cửa.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng quay người lại thì thấy khuôn mặt tái nhợt của anh trai.
Trong thang máy tối tăm chật chội, anh trai đứng sau lưng tôi, mũi chân lơ lửng trên đất.
Trông q.u.ỷ dị đến đáng sợ.
“Bé con…”
Anh gọi tôi, giọng nói như phát ra từ cổ họng, nghe đặc biệt đáng sợ.
Tôi suýt khóc đến nơi, vội nhấn nút đến tầng tiếp theo, lúc cửa mở liền phóng ra ngoài.
Trước có mai phục, sau có truy binh.
Tôi buộc phải chạy xuống thang bộ nhưng mẹ đã đuổi kịp, đứng chặn tôi ở cầu thang.
Bà dồn tôi vào góc tường.
Hai tay x.iết chặt cổ tôi.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc thì trong tai nghe truyền đến giọng của Chu Dịch.
“C.ắn đầu lưỡi rồi phun m.á.u vào bà ấy!”
Bản năng sinh tồn khiến tôi cuống cuồng làm theo, đầu lưỡi đau rát, mùi m.á.u tươi trong nháy mắt tràn lan khắp khoang miệng.
Phun một ngụm m.á.u lên trên mặt bà.
M.á.u tươi giống như axit, lập tức làm b.ỏng mặt bà.
Mẹ che mặt vừa hét vừa lùi lại, mùi thối rữa do bị cháy tràn ngập khắp cầu thang.
Tôi xoay người tiếp tục chạy xuống cầu thang nhưng lại bị bà đuổi kịp.
Lần này tôi bị ấn vào tường nên không thể trốn được nữa.
Tôi lại mạnh bạo c.ắn đầu lưỡi.
Đau quá.
Nhưng lần này lại không chảy m.á.u nữa.
Đôi bàn tay đầy nốt t.h.i ban đó lại xuất hiện trước mặt tôi.
Khi sắp bóp được cổ tôi thì bỗng có trong gió có tiếng rít gào, xong một thứ gì đó nện lên người bà.
Bà la toáng lên rồi lùi lại hai bước.
Lúc này tôi mới nhìn rõ thứ rơi xuống đất là một thanh kiếm đồng xu.
Ai đó chạy lên cầu thang rồi che chở trước mặt tôi.
Một cậu trai lạ mặt cùng tuổi.
Là Chu Dịch.
“Cậu có sao không?”
Tôi hít một hơi rồi lắc đầu:
“Vẫn ổn.”
Cậu ta nhanh chóng cúi xuống nhặt thanh kiếm đồng xu lên, sắc mặt nghiêm trọng.
“Mẹ cậu bắt đầu hóa thành á.c linh rồi, tôi không đối phó nổi, chỉ có thể dùng kế hoãn binh đợi sư phụ tôi tới thôi.”
“Nhưng tôi sợ không trụ được lâu.”
Mới nói xong, mẹ tôi đã gầm lên một tiếng rồi bất ngờ lao về phía Chu Dịch.
“Cẩn thận!”
Tôi kinh hãi hô lên, kéo Chu Dịch tránh đi.
Cậu ta lảo đảo lùi lại hai bước, đẩy cánh tay tôi:
“Mục tiêu của bà ta là cậu, mau chạy đi!”
“Cậu thì sao?”
“Tôi không phải mục tiêu của bà ấy, cậu chạy rồi thì tôi cũng an toàn.”
Tôi nghiến răng nghiến lợi, rảnh đâu mà làm màu nên liền quay người bỏ chạy.
Tầng tám.
Tầng bảy.
…
Tôi chạy tới tầng hai thì bị bà đuổi theo chặn lại.
Trên người bà có vết m.á.u nhưng không biết là của ai.
Dưới ánh sáng lập lòe, bà cúi gằm mặt chậm rãi chặn đường tôi.
“Bé con nghe lời nào, không có thời gian đâu.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.