Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 5

3:28 sáng – 15/11/2024

Thủ lĩnh cấm quân bị làm phiền đến mức mất kiên nhẫn, cau mày quát: “Câm miệng cho lão tử! Ngươi tham ô, cấu kết với Kì vương, chứng cứ vô cùng xác thực! Kì vương kết bè kết cánh, nuôi dưỡng binh mã đã bị phát hiện, hiện đã đền tội! Ngươi cũng đừng giãy giụa nữa!”

Sắc mặt Giang Vân Sênh lập tức trở nên tái nhợt.

Mưu phản là tội tru di cửu tộc.

Nàng ta vừa mới trở thành chủ mẫu phủ Lục, ai ngờ chớp mắt đã phải mất đầu?

“Đúng, ta thừa nhận đã lợi dụng chức vụ để tham ô! Nhưng ta không cấu kết với Kì vương!”

Bên kia, Lục Hạc An vẫn đang biện giải.

Nhưng cũng giống như lúc ta quỳ xuống cầu xin Lục Hạc An, đều là vô ích.

Đi ngang qua ta, Giang Vân Sênh đột nhiên hét lớn: “Mau! Bắt lấy ả! Ả cũng là người của Lục phủ!”

“Ta không phải nha.” Ta chậm rãi lấy thư bỏ vợ ra khỏi người, lắc lắc: “Ta đã bị bỏ, ngươi quên rồi sao?”

Giang Vân Sênh nghẹn họng.

“Huống hồ, ta chính là người tố cáo Lục Hạc An có công lớn, bọn họ sao có thể bắt ta?”

Lục Hạc An đột nhiên nhìn về phía ta, ánh mắt như dao, hận không thể lột da rút xương ta.

“Là ngươi!

“Quan Sơn Nguyệt, đồ độc phụ nhà ngươi!

“Chỉ vì ta bỏ ngươi, ngươi liền vu khống ta như vậy?”

“Ngươi nói sai rồi.” Ta sửa lại lời Lục Hạc An.

“Thứ nhất, ta không tên là Quan Sơn Nguyệt.

“Thứ hai, ân oán giữa ta và ngươi, không chỉ có vậy.”

Trong ánh mắt kinh ngạc của Lục Hạc An, ta chậm rãi nói ra sự thật đã bị chôn vùi từ lâu.

“Chính thê thực sự của ngươi, Quan Sơn Nguyệt, đã chết từ lâu rồi.”

15.

Ta không tên là Quan Sơn Nguyệt.

Nhưng ta cũng không có tên khác.

Nếu nhất định phải có một cách gọi, vậy thì gọi ta là Nhị Nha đi.

Nhị Nha, theo nghĩa đen, chính là nha đầu thứ hai.

Trước ta còn có một người tỷ tỷ, tên là gì cũng không nói rõ được.

Ta sinh ra vào một ngày đông, cha ta nhận ta từ tay bà đỡ, chỉ nhìn một cái, thấy lại là một nữ oa, liền ném ta ra vệ đường, định để ta chết cóng.

Về sau mẫu thân thuyết phục phụ thân, nữ oa cũng không phải không dùng được, ít nhất có thể giúp việc nhà, đợi lớn lên, còn có thể gả hoặc bán, đổi chút tiền.

Cha ta mới lại nhặt ta về.

Trong mắt bọn họ, ta là một món đồ dùng để trao đổi nên chưa bao giờ coi ta là người.

Ta ngủ ở chuồng lợn, ăn thức ăn lợn, mặc quần áo cũng chỉ miễn cưỡng che đậy thân thể.

Cha ta vui thì đánh ta, không vui cũng đánh ta.

Ở vùng đất cằn cỗi đó, đánh ta trở thành thú vui duy nhất của ông ta.

Còn mẹ ta, mãi mãi chỉ đứng nhìn một cách lạnh lùng.

Nghe có vẻ thảm lắm phải không?

Thực ra cũng không đến nỗi.

Bởi vì, cũng có người đối xử tốt với ta.

Ví dụ như Lý bà bà cách vách, còn có A Ngưu ở đầu làng.

Lý bà bà là một lão nhân cô đơn, bà vốn có một người con trai, sau bị bắt đi lính, tử trận nơi sa trường.

Có lẽ vì không có người nối dõi, bà liền dồn hết tình thương vào ta.

Bà thường lén lút nhét cho ta đồ ăn cùng quần áo, ở thời điểm khi ta bệnh nặng không dậy nổi, bà còn lết đôi chân đau nhức lên núi hái thuốc chữa bệnh cho ta, kết quả bị ngã xuống dốc đứng, suýt nữa là mất mạng.

A Ngưu là nam hài, cho nên được đối xử tốt hơn ta nhiều.

Nhà hắn thậm chí còn cho hắn đi học.

Ngoài việc thường xuyên giúp đỡ ta, A Ngưu còn dạy ta biết chữ, biết đếm.

Thời điểm ta bệnh nặng mất hết ý chí cầu sinh, hắn còn động viên ta: “Ngươi còn chưa được ăn đùi gà, nếu chết rồi, sẽ không bao giờ được ăn nữa đâu.”

Đúng vậy, ta còn chưa được ăn đồ ngon, không thể chết được.

Nếu không có Lý bà bà và A Ngưu, ta đoán là ta đã chết từ lâu rồi.

Ta nghĩ, đợi khi có cơ hội, ta nhất định phải báo đáp họ.

Ta mười mấy tuổi, phụ thân bắt đầu lợi dụng ta để tiếp khách.

Chỉ cần một cái bánh bao, là có thể sờ mó ta một lần.

Toàn thân trên dưới, không giới hạn vị trí.

Đương nhiên, thứ trân quý nhất của nữ hài, hắn vẫn luôn giữ lại cho ta, định đợi đến khi thời cơ chín muồi, đổi lấy một món hời lớn hơn.

Ta không thích những người đó sờ mó ta.

Vì vậy, ta cầu xin phụ thân, nói rằng tương lai ta sẽ có tiền đồ, sẽ cho họ cuộc sống tốt đẹp, xin người đừng đối xử với ta như vậy nữa.

“Một đứa con gái, có thể có tiền đồ gì?” Phụ thân hừ một tiếng nặng nề.

“Từ xưa đến nay, từ gia đình nhỏ đến gia đình lớn, nam nhân mới là trụ cột!

“Hầu hạ nam nhân cho tốt, chính là bổn phận lớn nhất của ngươi!”

….

Năm ta mười hai tuổi, thiên tai nhân họa liên miên, trong chốc lát, nhà nhà đều không đủ ăn, bên đường người chết đói la liệt.

Cuối cùng ta cũng có thể phát huy tác dụng lớn.

Cha đem ta bán cho một vị phú hào làm thiếp.

Người phú hào kia đã hơn sáu mươi tuổi, vừa mới đến gần, ta đã ngửi thấy mùi của người già.

Ta không chịu được, vì vậy khi hắn ta định chiếm đoạt ta, ta đã cầm lấy bình hoa bên cạnh, đập vỡ đầu hắn ta, rồi đâm xuyên qua người hắn ta.

Sau đó, nhân lúc không ai chú ý, ta đã bỏ chạy.

Sau đó ta gặp Tuyết Nhi trong một ngôi miếu đổ nát, cùng nhau sống một thời gian.

Cho đến một ngày, lại có một nữ hài đến miếu.

Nữ hài tên là Quan Sơn Nguyệt, cũng không lớn hơn ta bao nhiêu.

Nàng vốn là chi nữ của một thương gia ở nơi khác, nhưng không lâu trước đây, triều đình lại tăng thuế má, cha nàng chỉ tranh cãi vài câu, liền dẫn tới tai họa.

Trong một đêm, người thân đều chết hết.

Mẹ nàng liều mạng bảo vệ nàng, để nàng đến nơi ta ở, tìm nhà vị hôn phu đã cùng nhà nàng thông gia từ bé, cầu xin sự che chở.

Nàng tuy đã đến đây, nhưng đường sá khó khăn, đã sớm mắc bệnh.

Khi ta phát hiện ra nàng, nàng đã không còn sức, chỉ kịp nói vài câu, rồi trút hơi thở cuối cùng.

Ta cầm theo vật chứng nàng để lại, định đến Lục phủ thử vận may.

Lúc đó Lục phủ còn chưa lớn mạnh như bây giờ.

Có lẽ là vì danh tiếng, hoặc có lẽ là thấy ta không có gì để dựa dẫm, sau này dễ sai khiến, Lục phủ thực sự cho ta vào cửa.

Sau khi ổn định một chút, ta đi tìm Lý bà bà và A Ngưu.

Ta đã nói, ta phải báo đáp họ.

Thế nhưng là, bọn họ đều đã chết.

Lý bà bà là bị chết đói.

A Ngưu cũng đói không chịu nổi, thế mà chạy đến nhà quan viên ăn trộm, kết quả bị phát hiện, bị đánh chết ngay tại chỗ.

Sau này ta mới biết, bọn họ vốn không cần phải chết.

Triều đình vốn đã cấp một ít bạc để cứu trợ thiên tai.

Nhưng số bạc đó, lại toàn bộ vào túi của Lục gia, những người phụ trách công việc liên quan.

Tôi rất tức giận.

Tôi muốn giết chết tất cả mọi người trong Lục gia.

Nhưng đối với ta lúc đó, ý nghĩ này có phần ngây thơ.

Huống hồ, Lục gia sụp đổ, ta sẽ đi đâu về đâu?

Ta nhớ đến một câu nói mà ta từng nghe:

“Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.”

Ta không phải quân tử, nhưng nữ tử, đại khái cũng giống như nhau đi.

Từ đó về sau, tađọc binh thư, luyện toán, tham gia các hoạt động của quan gia, nghe những người đó kể về những chuyện nghe thấy trong triều.

Dần dần, đối với những công việc trong tay Lục Hạc An, ta cũng có thể xen vào nói vài câu.

Những kiến nghị của ta, cũng giúp Lục Hạc An lên như diều gặp gió.

Từ đó, Lục Hạc An làm gì cũng không tránh mặt ta, sổ sách các loại, càng trực tiếp giao cho ta quản lý.

Muốn động tay động chân, thực sự không phải chuyện khó.

Ta âm thầm sai người, mượn danh nghĩa của Lục Hạc An, đưa rất nhiều bạc cho Kì vương.

Lục Hạc An không hề hay biết chuyện này, còn khen talà hiền nội trợ.

Lục Hạc An càng không biết, ta, chính là muốn đẩy hắn lên cao.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Sau đó, lại tự tay đẩy hắn xuống.

Trèo càng cao, mới ngã càng đau.

A Ngưu cũng không biết, những thứ mà lúc đầu hắn vì buồn chán mà dạy cho ta, cuối cùng sẽ trở thành vũ khí giúp ta báo thù cho hắn.

Trong bóng tối, dường như có sự sắp đặt của trời.

Thỉnh thoảng trong mơ, ta nghe thấy bà bà và A Ngưu hỏi ta: “Cần gì chứ?”

Đúng vậy, cần gì chứ?

Chỉ là hai người không có quan hệ huyết thống, thời gian trôi qua, thù hận cũng nhạt dần.

Nếu ta tiếp tục làm chủ mẫu nhà quyền quý, ăn ngon mặc đẹp, chẳng phải tốt sao?

Không tốt.

Ta không muốn tranh giành với người khác.

Hắn Lục Hạc An là cái thá gì, sao đáng để ta tranh đoạt?

Huống hồ, thù hận sẽ không nhạt đi.

Mỗi khi ta bước ra khỏi cửa phủ, ta đều gặp rất nhiều người giống như Lý bà bà và A Ngưu.

Trong số họ, có người đã chết, có người sắp chết.

Ta hận phụ mẫu mình.

Hận quan tham ô lại.

Càng hận, cái thế đạo ăn thịt người đã gây ra tất cả những điều này.

Nhưng rốt cuộc sức lực của ta có hạn.

Điều duy nhất có thể làm, là kéo Lục phủ xuống đài.

Tính ra, từ khi ta vào Lục phủ, đến bây giờ.

Vừa tròn mười năm.

16.

Ta kể xong, Lục Hạc An suýt nữa phun ra một ngụm máu.

Hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi ta: “Ngươi làm như vậy thì đặt Lân nhi ở chỗ nào? Hắn cũng phải mất đầu!”

“À, có một chuyện ta quên kể.”

Ta tiến đến gần tai Lục Hạc An, để hắn nghe rõ: “Lân nhi, không phải con ruột của ngươi.”

“Ta đã sai người đón hắn đi rồi, sự an nguy của hắn, ngươi không cần lo lắng.”

Ta muốn Lục Hạc An chết, đương nhiên không thể có con với hắn.

Mỗi lần sau khi làm chuyện đó, ta đều lén uống thuốc tránh thai.

Nhưng nếu mãi không có con, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến địa vị của ta.

Huống hồ, trong hậu viện sâu thẳm, khó tránh khỏi tịch liêu.

Lục Hạc An có thể lưu luyến chốn hoa đào, thỉnh thoảng ta tìm một người nam nhân, thì sao lại không được?

Thấy Lục Hạc An sắp phát điên, ta lùi lại hai bước, vẫy tay với cấm quân ở không xa, bảo hắn mau chóng đưa người đi.

Sân viện vốn náo nhiệt vô cùng bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.

“Phu nhân——”

Thúy Dao đột nhiên chạy vào từ cửa lớn.

“Ta bị người ta bắt cóc… Ơ, sao ở đây không có ai?”

Ta giải thích sơ qua cho nàng nguyên do.

“Vậy sau này ta phải làm sao…” Trên mặt Thúy Dao hiện lên vẻ hoang mang.

“Ngươi có thể tiếp tục theo ta, nhất định sẽ không để ngươi đói.”

Thúy Dao không chút do dự liền đồng ý.

“Ta sống là người của phu nhân, chết là ma của phu nhân!”

“…”

“Giọng ngươi to, ra ngoài gào một tiếng.”

“A? Gào cái gì?”

“Cứ nói rằng——bên trong không có ai.”

Thúy Dao không hiểu gì liền đi ra ngoài.

Một lát sau, dân chúng đông nghịt từ cửa lớn tràn vào.

Sau đó xông đến bàn, ăn như hổ đói.

Ta liếc nhìn, gọi Thúy Dao: “Đi thôi.”

“Đi đâu vậy?”

Đi… quê hương của ta.

Chuyện cũ trước kia, đều nên chấm dứt.

17.

Ta tìm thấy hắn trong căn nhà đất đổ nát một nửa.

Hắn kéo lê một chân, đang lấy nước và bùn, rồi nhét vào miệng.

Mắt hẳn cũng không tốt, ta đi đến gần cũng không phát hiện ra.

Ta đưa tay vẫy trước mặt hắn, hỏi: “Ngươi còn nhận ra ta không?”

Hắn nheo mắt nhìn ta hồi lâu, sau đó đột nhiên nắm chặt lấy ta, vẻ mặt kích động.

“Ngươi… ngươi…

“Ngươi có đồ ăn không?”

Ha…

“Có. Nhưng ngươi phải trả lời ta một câu hỏi trước.”

Mười năm rồi, có lẽ dung mạo của ta đã thay đổi.

Ta xắn tay áo lên, đưa vết bớt đó đến trước mặt hắn, hỏi: “Ta là ai?”

Hắn lại cau mày suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu.

Trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng chết hẳn.

Ta lấy ra từ hộp thức ăn đủ loại đồ ăn, lần lượt bày trước mặt hắn.

“Ăn đi.”

Sau đó ra lệnh cho Thúy Dao: “Ngươi đi lấy ít nước sạch đến đây.”

Hắn cầm lấy đồ ăn, nhét vội vào miệng.

Ta nhìn hắn ăn, rồi nói với hắn: “Ta là Nhị Nha.”

“Người mà ngươi thường ngược đãi, không bao giờ coi là người kia.

“Ngươi không phải vẫn luôn nói nữ tử không bằng nam tử sao? Nhưng ngươi xem bây giờ, ta ăn ngon mặc đẹp, còn ngươi, phải dựa vào ta bố thí.”

Động tác của hắn đột nhiên dừng lại, trong cổ họng phát ra tiếng “Hừ hừ.”

Đồng thời, tay cố gắng sờ đến cái bát vỡ bên cạnh.

Ta lấy bát ra xa một chút: “Nước này bẩn, nghe lời, chúng ta không uống.”

“Ư…” Hắn mặt đỏ bừng, muốn nói nhưng lại không nói được.

Ta không để ý, tiếp tục nhẹ nhàng nói với hắn: “Ngươi biết không? Hôm nay ta, là cố ý trở về báo ơn.”

Con người ta, xưa nay luôn biết có ơn tất báo.

Hắn có ơn sinh thành với ta, những đồ ăn này, chính là ta báo đáp hắn.

Nhưng ta, cũng có thù tất báo.

Khi Thúy Dao trở lại, hắn đã tắt thở.

“Ăn quá vội, thế mà lại nghẹn chết.” Ta tiếc nuối nói.

“Thật đáng thương.”

Đúng vậy, thật đáng thương.

Giống như mẹ đẻ của ta bị thôn dân giận chó đánh mèo, bị đánh chết tươi vậy.

Nhưng cũng tốt, bây giờ bọn họ đều đã chết, không cần phải tiếp tục chịu khổ nữa.

Thúy Dao thở dài não nề: “Bao giờ thì mọi người mới có thể ăn no bụng đây?”

“Sẽ có một ngày như vậy.”

Ta ngẩng đầu, nhìn về phương xa.

Nhất định sẽ có một ngày như vậy.

Nam nữ sinh ra bình đẳng, nữ nhân không cần dựa dẫm vào nam nhân mà sống, càng không cần vì thế mà tranh giành đến mức đầu rơi máu chảy.

Chúng sinh cũng bình đẳng, không có bóc lột, không phân sang hèn.

Quan trọng hơn, mọi người đều có thể ăn no bụng.

Có lẽ cần rất nhiều năm nữa nhưng ngày đó, nhất định sẽ đến.

-HẾT-

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận