Cha tôi liếc nhìn tôi đầy ẩn ý, ông nói tiếp:
“Trời cao có mắt, Tô gia ngày càng xuống dốc, còn quan trên muốn bưng bít chuyện năm xưa nên đã thăng chức cho ông cố con, Hàn gia chúng ta ngày càng phất lên.”
“Ông cố con vẫn luôn áy náy với Tô gia, có thể giúp Tô gia được cái gì Hàn gia đều giúp, Tô gia nổi lòng tham muốn định hôn sự với Hàn gia, ông cố con cũng đồng ý không chút do dự.”
Tâm trạng tôi bây giờ chỉ có thể diễn tả bằng hai chữ: ấm ức.
Tại sao lại phải là tôi? Hôn sự từ đời nảo đời nào tại sao lại đổ hết lên đầu tôi? Tại sao chứ???
“A Dương, là cha có lỗi với con, kể từ đời ông cố con, Hàn gia và Tô gia đều chỉ sinh được con trai, đến đời con thì Tô gia mới sinh được một đứa con gái…..”
“Đủ rồi!! Con sẽ làm theo lời cha!!! Cha muốn sao cũng được hết!!!”
“A Dương, con bình tĩnh lại, quay lại đây nghe cha nói!”
Tay tôi đã sờ đến chốt cửa định mở cửa ra ngoài liền khựng lại.
“A Dương, đó chỉ là một chuyện, còn một chuyện nữa, con cần phải biết.”
“…”
“Hôm đó ở nghĩa địa, cha đã nói dối con, cha không nhìn thấy cô gái nào đi từ ngoài nghĩa địa vào cả! Cô gái đó, chỉ có một mình con thấy, cô ta không phải người, cô ta chính là hồn ma Tô thị!”
“Cha, cha đừng nói nữa!”
Tôi bịt chặt tai hét lên.
“A Dương, con có bao giờ nhìn kĩ dung mạo ông cố con chưa? Con không thấy mình giống ông cố con như hai giọt nước sao??”
“Mẹ ơi, mẹ ơi! Cổ con đau quá!”
Dưới nhà vọng lên tiếng la hét thất thanh của Tiểu Hy. Tôi đứng ở cửa phòng chần chừ, một bên là nghe chuyện về ma nữ Tô thị, một bên là an nguy của em gái tôi, tôi dứt khoát chạy xuống nhà.
Trong phòng bếp dưới nhà, mẹ tôi đang khó hiểu vạch áo Tiểu Hy ra xem cổ của nó, con bé luôn miệng kêu đau, còn nói trên cổ nó có vết bầm tím hình năm ngón tay nữa! Mẹ tôi thì xem đi xem lại, nhíu nhíu mày:
“Tiểu Hy, đừng giở trò ăn vạ, mẹ có thấy vết bầm tím nào đâu!”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetCon bé bị mẹ mắng thì khóc sướt mướt quay ra cầu cứu tôi. Tôi lại gần nhìn cổ của nó thì đúng là có những vết bầm tím hình năm ngón tay, thật khủng khiếp, như là có ai bóp cổ nó vậy!
“Mẹ, mẹ xem đi, rõ ràng trên cổ con bé có vết bầm!”
Tôi ngẩng lên nhìn mẹ tôi, bà cũng khó hiểu nhìn lại cổ Tiểu Hy, vẫn lắc đầu nói không thấy gì. Ánh mắt tôi lướt qua cổ của mẹ, tại sao… tại sao cũng có vết bầm tím y hệt vậy chứ???
“Mẹ, cổ của mẹ… cũng có… vết bầm tím…”
Tôi và Tiểu Hy gần như đồng thanh hét toáng lên. Cha tôi nghe tiếng ồn ào cũng tới gần, tôi ngớ người, bây giờ tôi mới nhìn kĩ, tại sao… trên cổ cha cũng có vết bầm tím y hệt vậy?? Hình năm ngón tay in rõ mồn một trên cổ của cha tôi, mẹ tôi, em gái tôi. Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra vậy???
Cả nhà tôi ầm ĩ một trận chuyện mấy vết bầm trên cổ, cuối cùng tôi phát hiện chỉ có tôi và Tiểu Hy mới nhìn thấy, còn cha mẹ tôi lại không nhìn thấy. Chuyện này là sao???
Ting ting…
Tin nhắn Wechat gửi đến.
“Hàn gia tướng công, thật ngại quá, là đêm qua ta lỡ tay bóp cổ họ, ai bảo chàng muốn bỏ ta trốn đi…..”
Tôi trừng trừng mắt nhìn màn hình điện thoại, lồng ngực phập phồng hít thở thật sâu để kìm nén cơn tức giận. Cha mẹ tôi mắng hai anh em tôi một trận vì tội ăn nói liên thiên trong ngày trọng đại, cha tôi còn hầm hừ nói với tôi:
“Chuyện con cần biết, cha còn chưa kể xong đâu.”
Tôi căng thẳng sợ hãi như sắp phải bước lên giàn thiêu, ngó qua điện thoại, tôi phát hiện tài khoản “Tô thị” hôm qua bây giờ đã đổi thành “Tô Xảo Nghi”, cái avatar đen thui cũng đổi thành hình một nữ sinh rất xinh xắn, khỏi cần nhìn tôi cũng biết lại là cô ta, con ma nữ Tô thị đó.
Cô ta tên là Tô Xảo Nghi sao?
Người của ba trăm năm trước mà cũng biết dùng Wechat sao?
…
Tô gia.
Nhà họ Tô này đúng chuẩn kiểu thế gia vọng tộc, tòa biệt thự trông cũ kĩ đổ nát nhưng vẫn giữ được kiểu kiến trúc thời xưa, thảo nào ông chú hôm trước đến thăm bệnh tôi lại kiêu ngạo khinh thường Hàn gia như thế, suy cho cùng tổ tiên nhà người ta vẫn là quan to, còn tổ tiên nhà tôi chỉ là một hộ vệ.
Mọi chuyện chẳng có gì đáng nói cho đến khi Tô Xảo Nghi bước ra. Đừng hỏi tại sao tôi lại biết cô ta là Tô Xảo Nghi, nhìn cô ta bước một bước mà phải ba người dìu xem, không phải đại tiểu thư cành vàng lá ngọc thì còn ai vào đây?
Người lớn hai nhà ngồi hai bên hai hàng ghế, còn tôi và Tô Xảo Nghi đứng ở giữa, đứng cạnh nhau. Tôi thấy có gì đó không đúng, sao cô ta lại che mặt? Cô ta ăn mặc như tân nương thời xưa vậy, váy đỏ, mũ đỏ, khăn che mặt cũng màu đỏ! Mới chỉ là lễ ăn hỏi thôi, đâu phải là đã cưới luôn đâu? Hơn nữa đã là thời đại nào rồi? Tô gia này có phải bị điên không vậy???
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.