Thế là tôi nghĩ đại một câu để nói:
“Hôm nay nàng đẹp lắm!”
Tô Xảo Xảo đang nhắm mắt lim dim, nghe vậy mở mắt trừng nhìn vào tôi:
“Là ta đẹp, hay là thân xác của Tô Xảo Nghi đẹp?”
Tôi nghẹn họng, á khẩu vài giây, sợ hãi nuốt nước miếng, rồi trả lời chắc như đinh đóng cột:
“Nàng đẹp. Tô Xảo Nghi là ai ta không quan tâm!”
Tô Xảo Xảo thôi trợn mắt, giọng nói dịu đi vài phần:
“Nhớ kĩ những lời chàng nói.”
Tôi cười cười bóp lưng bóp vai nịnh nọt cô ấy. Tô Xảo Xảo miệng khẽ phát ra âm thanh “hừ hừ”, vân vê cái dây chun buộc tóc trên tay.
“Phựt” một tiếng, âm thanh dây chun bắn vào một con thạch sùng trên trần nhà vang lên. Cái dây chun rơi xuống sàn, còn xác con thạch sùng đã dính lên trần nhà, nát be bét.
[…]
Chúng tôi trở lại thành phố.
Sức khỏe của tôi đã bình phục, tôi đến trường cấp ba Thanh Hoa dạy thực tập như kế hoạch trước đó. Mọi thứ đều ổn, bình yên không sóng gió cho đến khi chúng tôi gặp lại cô ta…..
Tháng Bảy Âm lịch.
Thời gian qua công việc của tôi rất ổn, được nhận vào dạy biên chế một trường cấp hai danh tiếng. Nhờ có số tài sản của nhà họ Tô để lại, tôi cũng tập tành chơi chứng khoán, có Tô Xảo Xảo trợ giúp, việc gì tôi làm cũng đều suôn sẻ thuận lợi, kiếm được kha khá tiền. Cha tôi ở không cũng quá lâu, nhớ nghề cũ, vậy là tôi dự định mở một tiệm thuốc chuyên về thảo dược, cha tôi lo điều chế, tôi và Tô Xảo Xảo lo việc kinh doanh.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetViệc trước hết tôi cần làm là đi tìm mặt bằng để mở tiệm. Thành phố tấc đất tấc vàng, tìm chỗ thích hợp cũng không đơn giản như tôi nghĩ, hễ nhắm trúng chỗ nào, thì y rằng mấy hôm sau lại gặp chuyện rắc rối, thật kỳ lạ.
Mẹ tôi dặn đi dặn lại là tháng cô hồn hạn chế ra đường, nhưng tôi chẳng mảy may để ý, cho là bà nghĩ xa quá rồi, cho dù có gặp ma thật thì cũng đã sao, Tô Xảo Xảo là đại ma nữ, cô ấy sẽ cứu tôi thôi.
[…]
Trong khi chưa có mặt bằng mở tiệm thì chúng tôi vẫn kinh doanh online, tay nghề của cha tôi rất giỏi, hầu như cả khu chung cư đều biết đến ông. Mỗi buổi sáng cha tôi đều đi tập dưỡng sinh, quen biết nhiều ông chú bà bác lớn tuổi khác, mà người già thì sao, ốm đau bệnh tật rất ghét phải đến bệnh viện, họ thường tìm đến cha tôi.
Cha có quen một người bạn, trong nhà có con dâu đang mang bầu, còn sắp đến ngày sinh. Ông chú bạn của cha tôi kể rằng con trai chú ấy đi công tác, công việc rất bận rộn, không biết có về kịp lúc vợ sinh không. Mà chị vợ đang mang bầu nên cũng hay nghĩ ngợi linh tinh lắm, luôn nghi ngờ anh chồng có tình nhân bên ngoài, bỏ mặc vợ ở nhà bụng mang dạ chửa. Cho nên ông chú nọ thường đến mua thuốc của cha tôi, chỉ là thuốc dưỡng thai, thêm một vài thứ khác giúp thanh lọc cơ thể, ngủ ngon giấc hơn.
Thẳng đến ngày chị vợ vào phòng sinh, anh chồng vẫn chưa về đến nhà. Chị ta ngày nào cũng than thở chồng đi biền biệt không về, vô trách nhiệm với gia đình, gặp ai là than với người đó, thành ra cả khu chung cư đều biết chuyện. Nghe nói chị ta bị khó sinh, vào phòng sinh nửa ngày trời vẫn không đưa được đứa bé ra ngoài. Anh chồng vẫn biệt tăm biệt tích không thấy bóng dáng đâu, chị vợ chịu đau đớn cả về thể xác và tinh thần, cuối cùng không qua khỏi, một xác hai mạng.
Cả khu chung cư bàn tán xôn xao, chửi rủa tên chồng nọ không đáng làm người, không bằng cầm thú. Ông chú bạn cha tôi rất buồn, cha tôi động viên chú ấy rất nhiều nhưng cũng chẳng ăn thua.
Hôm đó cha tôi từ nhà chú ấy trở về, lắc đầu ngán ngẩm nói với tôi:
“Đúng là mệnh khổ, thằng nghịch tử đó về rồi, đang đập cửa gào thét đòi vào nhà, nhưng lão Lý nhất định không chịu, lão coi như không có đứa con như nó nữa!”
“Lão Lý” chính là ông chú bạn của cha tôi.
Mọi chuyện chẳng có gì đáng nói cho đến khi tôi ra khỏi nhà đi mua đồ, khi đi ngang qua nhà chú Lý, tôi vẫn thấy tên cặn bã kia say xỉn nằm lăn quay trước cửa nhà. Tôi không nhịn được chửi một câu “Đúng là thứ cặn bã!”, tức thì đâu đó có âm thanh giọng nói phụ nữ lọt vào tai tôi:
“Mày mới là thứ cặn bã!”
Tôi sởn gai ốc nhìn tới nhìn lui, rõ ràng không có ai quanh đây mà!
Tôi dồn hết sức chạy như gắn bánh xe vào chân, đi mua đồ nhanh nhanh rồi còn về nhà, có lẽ mẹ tôi nói đúng, tháng Bảy cô hồn, hạn chế ra đường thì vẫn tốt hơn. Đến khi tôi quay lại, khi đi ngang qua nhà chú Lý, vừa vặn thấy tên cặn bã kia được một cô gái dìu đi, miệng liên tục lè nhè “Cô ta chết rồi, em là nhất, em là nhất….”
Tôi không nhịn được quay ra nhìn đôi cẩu nam nữ kia, đúng lúc cô gái nọ ngẩng mặt lên, miệng khẽ nhếch lên nụ cười khinh bỉ.
Tôi hóa đá tại chỗ. Khuôn mặt kia… rõ ràng là Tô Xảo Xảo vợ tôi mà!
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.