Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

5:10 sáng – 29/10/2024

1

Tôi là nữ minh tinh vô cùng nở mày mở mặt trong giới giải trí, người người đều biết thái tử gia Giang Lễ mê tôi như điếu đổ, chỉ cần là tài nguyên tôi muốn có, anh đều sẽ dùng hai tay dâng lên cho tôi.

Cho dù là vậy, vẫn có rất nhiều người đang đoán đến bao giờ tôi sẽ bị Giang Lễ vứt bỏ, suy cho cùng thân phận của tôi và anh cách nhau quá lớn.

Hơn nữa bao nhiêu người như hổ rình mồi nhìn vào miếng thịt Giang Lễ này, sao có thể để tôi chiếm mãi không buông.

Chẳng hạn như lúc này, dưới ánh đèn mơ hồ không rõ, cô gái thanh thuần như dây tơ hồng đang đứng trước mặt Giang Lễ, bứt rứt không yên.

Khí chất này cực kỳ giống với tôi của những ngày mới dấn thân vào giới showbiz.

Tôi nhìn người trước mặt, đây không phải nữ chính sao?

Xem ra tình tiết câu chuyện đã bắt đầu rồi.

2

Mấy năm trước tôi xuyên vào cuốn sách tên này.

Trong tình tiết ban đầu, nhân vật phản diện Giang Lễ thích nữ chính thanh thuần như đoá sen trắng là Hứa Niên, tiến hành PUA* cô ta, ngược thân lại ngược tâm, khiến nữ chính trở thành người chỉ có thể phụ thuộc vào anh.

Sau này nữ chính gặp được thanh mai trúc mã, nam chính Cố Minh Vũ, dưới sự giúp đỡ của nam chính, thoát ra được cạm bẫy PUA của phản diện.

Nên đã chọc cho phản diện bất mãn, cấm sóng nữ chính, nhằm khiến cô ta quay về bên cạnh mình.

Nhưng nữ chính không tự ti, không kiêu ngạo, cứ thế tự mình mở ra một con đường, sau khi nổi tiếng giành được giải thưởng Ảnh hậu.

Kế đến là một phen tố cáo hành vi tồi tệ của phản diện, cuối cùng phản diện bị gia tộc cảnh cáo, lại bỏ tiền ra ém chuyện này xuống, chuyện này mới qua đi.

Sau này phản diện không xuất hiện nữa, nam nữ chính cũng trở thành giai thoại.

Cả câu chuyện này, nói thế nào nhỉ, trong vô lý mang theo một chút hợp lý, trong hợp lý lại mang theo một chút ngược đời.

3

Hệ thống nói với tôi: [Thực ra chỉ là phản diện quá thiếu tình yêu, ký chủ, cô phải cảm hóa anh ta.]

“Phì, cô bảo đây là thiếu tình yêu?”

[Tôi không quan tâm, tóm lại cô phải cảm hóa anh ta, để anh ta không gây hại cho nữ chính là nhiệm vụ của cô hoàn thành rồi.]

Tôi chỉ đành nhận mệnh, nhưng vẫn chưa đợi tôi nghĩ ra cách tiếp cận anh như thế nào.

Trái lại, bởi một lần gặp mặt, đã bị anh nhìn trúng rồi.

Chỉnh xác mà nói là bị theo dõi rồi.

Xem ra phản diện thật sự rất thích kiểu hoa nhỏ đơn thuần.

Anh kéo lấy cổ tay tôi, giả bộ ôn hòa lễ độ: “Xin chào, tôi có thể thêm bạn tốt với em không?”

Giang Lễ cười dịu dàng, rất khó để người ta nhìn ra được dưới dáng vẻ như vậy mà lại là một trái tim điên cuồng.

Tôi bình tĩnh rụt cổ tay lại, nói: “Cách bắt chuyện của anh có hơi quê mùa đấy.”

Con ngươi của anh lạnh xuống rất rõ ràng, nhưng không thể hiện ra ngoài.

“Xin lỗi, đây là lần đầu tiên tôi…”

Tôi không đợi anh giải thích, rút ra một tờ giấy nhớ ghi lại cách liên lạc đưa anh.

“Nể tình anh đẹp trai, miễn cưỡng cho anh này.”

Ngay sau đó tôi liền rời đi, tạo ra một cảm giác xa lạ như có như không, cũng là cảm giác rất quan trọng.

Vừa đi chưa được bao xa, liền nhận được lời mời kết bạn của anh.

Ảnh đại diện là một con mèo màu trắng đáng yêu, cho người ta một cảm giác rất dịu dàng.

Quả thật chính là xây dựng hình tượng đến cùng.

4

Sau đó Giang Lễ thường xuyên nhắn tin cho tôi, phần lớn thời gian tôi đều không trả lời, chỉ chọn mấy cái quan trọng để đáp lại.

Mà hệ thống chỉ cần nhìn thấy anh gửi tin nhắn cho tôi, thì sẽ thúc giục tôi: “Cô mau trả lời anh ta đi! Nhanh lên, để anh ta cảm nhận được ấm áp!”

Hệ thống vẫn còn non quá rồi, không dùng thủ đoạn nạt mềm buộc chặt, sao có thể câu được anh?

Quả nhiên, chưa đến mấy ngày, Giang Lễ bắt đầu giả vờ gặp tôi ở những lúc khác nhau, những nơi khác nhau.

Đại khái kéo dài trong một tháng, chúng tôi xác lập mối quan hệ.

Chẳng qua còn chưa đợi anh bắt đầu PUA tôi, tôi đã bắt đầu trước.

Thường xuyên nói những câu:

“Giang Lễ, trên thế giới này chỉ có em yêu anh nhất.”

“Giang Lễ, là anh trêu chọc em trước.”

“Giang Lễ, em thật sự rất yêu anh, trên thế giới này ngoại trừ em ra sẽ không còn ai yêu anh như em yêu anh.”

“Giang Lễ…”

Thậm chí nhìn thấy anh và cô gái nào đó ở cạnh nhau, tôi đều sẽ phát điên, sau đó anh phải cắt đứt với cô gái đó mới dỗ được tôi.

Cho tới sau này, dùng tài nguyên anh cung cấp để hoàn toàn đứng vững trong giới giải trí, tôi mới bớt bớt lại.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Còn về những tư liệu không hay kia , đương nhiên đều được anh mua lại rồi.

Đối với tình yêu tràn ngập dục vọng chiếm hữu của tôi, anh rất hưởng thụ, hoàn toàn không ý thức được rằng bản thân trở thành phía bị PUA.

5

Tất cả những người có mặt ở hiện trường đều là bạn bè của Giang Lễ, bọn họ vinh hạnh từng nhìn thấy tôi phát điện.

Nay có người đem “thế thân” đến bên cạnh Giang Lễ rồi, còn là “thế thân” trẻ tuổi hơn tôi, xinh đẹp hơn tôi, bọn họ đều hít ngược một ngụm khí lạnh.

Dường như bọn họ đã dự đoán được chuyện xảy ra tiếp theo.

Tôi vẫy tay với Hứa Niên, sau khi cô ta bước đến, trong ánh mắt của tất cả mọi người đều cho rằng tôi sẽ tát cô ta, tôi mời cô ta ngồi xuống.

Sau đó, có hơi thân thiết khoác vai cô ta.

“Đây không phải nơi cô có thể đến, người ở nơi này đều ăn người đấy.”

“Tiền bối, em…”

Tôi cắt ngang cô ta, cố ý chỉ vào Giang Lễ, nói: “Nhìn kìa, anh ta chính là một con ác hổ, ánh mắt nhìn cô như muốn ăn cô đến nơi rồi.”

Tôi xong tôi liền tự mình cười.

Thật ra tôi nói cũng không hề sai, vẻ mặt khi nãy Giang Lễ nhìn chằm chằm vào Hứa Niên, thật sự giống như muốn ăn thịt cô ta vậy.

“Ký chủ, cô điên rồi?” Giọng nói máy móc của hệ thống đang vang lên trong đầu tôi.

“Cô thì hiểu cái gì? Im miệng.”

Tôi tiện tay lau giọt nước mắt không tồn tại: “Hai người từ từ chơi.”

Giống như buông bỏ lại giống như thản nhiên.

Cả một phòng bao tĩnh lặng như tờ, không ai dám lên tiếng.

Chỉ có bị Giang thái tử kia nắm chặt cốc rượu.

Tôi xách túi rời đi, vừa đi đến đại sảnh, sau khi thầm đếm ba giây ở trong lòng, quả nhiên Giang Lễ đuổi theo ra ngoài.

Anh túm lấy cổ tay tôi, đuôi mắt phiếm hồng, vô cùng tủi thân.

“Kiều Kiều, em bỏ quên anh rồi.”

Tôi dùng sức rút tay ra: “Thế sao? Nhưng mà không phải người do anh tìm ra, không phải ai cũng muốn em rời đi sao?”

“Không phải đâu, anh… toàn là ý của bọn họ…”

Hệ thống nhìn thấy cảnh này, không ngừng kêu lên: “Kí chủ, cô được lắm!”

Tôi không để ý đến nó, chỉ xoa nốt ruồi nơi đuôi mắt Giang Lễ, giả vờ đau buồn: “Suy cho cùng, anh vẫn cảm thấy em không đủ yêu anh.”

“Không có, thật sự không có.” Giang Lễ sắp khóc rồi.

Tôi chỉ lẳng lặng nhìn anh, đại khái thời gian sắp đủ rồi, tôi mới thở dài, nói.

“Vậy chỉ có lần này thôi, Giang Lễ.”

“Dù sao em thật sự yêu anh, yêu đến tận xương tủy, đừng làm em buồn lòng thêm nữa.”

“Được không?”

Anh nhìn tôi, gật đầu.

6

Cả chuyện này trở thành một bước nhạc đệm nho nhỏ, nữ chính chỉ là hoa quỳnh vừa xuất hiện liền biến mất rồi.

Hoặc ít hoặc nhiều có liên quan đến sự sai lệch của nội dung câu chuyện, ví dụ như, trong nguyên tác nữ chính được người ta giới thiệu, bây giờ trở thành Giang Lễ tìm đến để thăm dò thôi.

Dưới tầng truyền đến tiếng động cơ xe hơi.

Là Giang Lễ đến đón tôi đi tham gia một buổi dạ tiệc.

Anh mặc một bộ vest đen, dáng cao chân dài, dựa vào cạnh xe.

Sau khi tôi xuống tầng, anh nhìn thấy tôi, đôi mắt sáng lên rõ ràng.

Vừa đi đến bên cạnh anh liền bị anh kéo vào trong lòng, vùi mặt vào cạnh cổ tôi.

“Anh nghĩ đến một từ rất thích hợp với chúng ta.” Giọng anh buồn buồn, nhưng mang theo niềm vui không giấu được.

“Là gì?”

“Trời sinh một đôi.”

Tôi khẽ cười: “Làm sao, anh không trời sinh một đôi với em, anh còn có lựa chọn khác sao?”

Rõ ràng tấm lưng anh cứng lại, như là căng thẳng.

Anh ngẩng đầu nhìn vào mắt tôi, nghiêm túc giải thích, dáng vẻ cẩn thận như vậy, tựa như sợ tôi tức giận.

“Không có, Kiều Kiều, anh chỉ yêu mình em, em biết mà.”

“Được rồi, đừng nghịch nữa, yến tiệc sắp bắt đầu rồi, IP lớn của đạo diễn Trương, hôm nay anh sẽ lấy nó giúp em, đúng chứ?”

Tôi vỗ lưng anh, giống như an ủi một con thú nhỏ bị hoảng sợ, tỏ ý anh thả lỏng.

Anh bất đắc dĩ lộ ra nụ cười, cả người thả lỏng rất rõ ràng.

“Thứ em muốn, anh đều cho em.”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận