Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

7:47 sáng – 15/11/2024

01.

Tôi xuyên vào một cuốn tiểu thuyết tuổi thanh xuân ngược luyến tàn tâm, trở thành một kẻ đáng thương.

Bố mất, mẹ đi lấy chồng, bà nội thương tôi nhất cũng đã qua đời cách đây không lâu.

Tôi yếu đuối, bất lực đáng thương.

Ban ngày đi học, tối đến đi rửa bát ở quán ăn đêm, rửa đến một giờ sáng mới được về nhà làm bài tập.

Mặc dù vậy, tôi vẫn quật cường mạnh mẽ, thức khuya dậy sớm, miệt mài học tập, thành tích luôn đứng đầu.

Tôi còn thu hút sự chú ý của trùm trường, con hiệu trưởng, nam sinh đầu bảng đẹp trai, những người đó đã giúp đỡ tôi rất nhiều.

Nhưng điều này khiến hoa khôi trường học, cũng là người theo đuổi trùm trường, rất bất mãn với tôi, bắt nạt tôi suốt ba năm học.

Cuối cùng, tôi không chịu nổi áp lực, đã nhảy từ trên đỉnh tòa nhà dạy học xuống.

Vì là một đứa trẻ mồ côi không bố không mẹ, không quyền không thế nên không có ai lên tiếng bênh vực tôi.

Hoa khôi trường học vì gia cảnh khá giả, bị thầy cô mắng vài câu thì coi như không có chuyện gì xảy ra.

Sau đó, cô ta còn đi tè lên mộ tôi, khiến tôi chết rồi cũng phải chịu nhục nhã.

Chỉ có tên đầu gấu trường học không có nhiều giao thiệp với tôi, sau khi tôi chết, năm nào cũng đến mộ tôi cúng bái, tặng tôi một đoá hồng!

Một kiếp thế này, nghe mà đau lòng, kể mà rơi lệ.

Nhìn căn nhà trống trải, chỉ còn năm mươi đồng tiền sinh hoạt phí trong túi, tôi bèn khóc òa lên.

Tôi thích đọc tiểu thuyết, cũng từng nghĩ đến chuyện xuyên sách nhưng tôi thích đọc truyện sảng văn chứ bố mày đéo thích cái thể loại động não!

Không cần thiết, thực sự không cần thiết.

02.

Đã xuyên sách thì phải thích nghi.

Tôi nằm ườn ra sàn nhà như một con cá ươn, đang tính xem với năm mươi đồng này, tôi sẽ sống sót đến cuối tháng như thế nào thì chuông báo thức trên điện thoại reo lên.

Hai chữ “đi làm.” hiện rõ trên màn hình điện thoại, như một lá bùa gọi hồn.

Rửa bát ở quán ăn đêm, một giờ năm đồng, tôi vốn không muốn đi.

Nhưng ông chủ trả lương theo tháng, giờ đến cuối tháng còn một tuần nữa.

Chỉ cần vượt qua tuần này, tôi sẽ nhận được hơn một nghìn tiền lương.

Tôi không thể bỏ cuộc!

Vì vậy, tôi lập tức đứng dậy, ăn vội hai miếng dưa muối với cơm trắng, rồi đạp chiếc xe đạp duy nhất của mình đến nơi làm việc.

Ông chủ là một ông chú trung niên ngoài bốn mươi tuổi, mặc áo ba lỗ trắng, vắt khăn lau mồ hôi trên cổ, thấy tôi thì khó chịu nói: “Sao giờ mới đến! Lề mà lề mề thế, nhà có người chết à!”

Tôi rơm rớm nước mắt, gật đầu:

“Vâng, ông chủ, sáng nay bà nội cháu mất rồi, cháu rửa bát xong còn phải về chịu tang.”

Lời tôi nói khiến ông chủ ngẩn người, há hốc mồm không nói nên lời.

Bà chủ lập tức vỗ vào người ông ta: “Ông muốn chết à, nói năng cay nghiệt thế, cô bé nhà người ta dễ dàng gì?”

Sau đó còn an ủi tôi: “Tiểu An, không sao đâu, ông ta nói bừa đấy, cháu đừng để bụng.”

Tôi lau nước mắt, cố nén không khóc, đeo găng tay cao su vào, bắt đầu rửa bát.

Phải nói là tôi có năng khiếu rửa bát, rửa vừa nhanh vừa sạch, ông chủ với bà chủ đều khen tôi!

03.

Tôi đang say sưa ngắm thành quả lao động của mình thì bà chủ đột nhiên gọi:

“Tiểu An, bàn số tám giúp dì bê đồ ăn xuống, không kịp rồi.”

Tôi đáp lại, lập tức đứng dậy, tháo găng tay cao su đi bê đồ ăn.

Không ngờ, khi bê đồ ăn lên, tôi ngẩn người.

Người trước mặt, chính là nhân vật trong nguyên tác, năm nào cũng đến mộ của nữ chính tặng hoa, tên đầu gấu trường học Tưởng Triều Hòa.

Tên đầu gấu nhìn thấy tôi, cũng hơi ngẩn người.

Còn bên cạnh hắn, chính là hoa khôi trường học đã bắt nạt tôi.

Thấy tôi, hoa khôi Lam Du Du cười:

“An Noãn Noãn? Sao cậu lại ở đây?”

“Ồ… Cậu làm việc ở đây à?”

Tôi khiêm nhường gật đầu: “Ừm, tôi mồ côi từ nhỏ, bà nội mới mất cách đây không lâu, nếu không đi làm thì sẽ không có cơm ăn.”

Lam Du Du định nói lời chế giễu nhưng nghe tôi nói vậy thì ngẩn người.

Tôi đặt đồ ăn xuống, mỉm cười thân thiện với họ: “Mời các cậu ăn ngon miệng, tôi đi rửa bát đây, một giờ năm đồng đấy!”

Một tên chân chó bên cạnh Lam Du Du nghe vậy, lớn tiếng nói: “Cậu vừa rửa bát xong, tay còn chưa rửa, đã bê đồ ăn cho chúng tôi, bẩn chết đi được!”

“Bê đi làm lại! Chúng tôi không ăn!”

Mắt tôi đầy vẻ sợ hãi, mở to mắt nhìn cô ấy, bất lực nói:

“Bạn học Lâm Hân, tôi vừa rửa bát đeo găng tay, rất sạch, thực sự không bẩn đâu.”

“Đừng bắt tôi bê đi làm lại được không? Ông chủ sẽ trừ vào tiền lương của tôi, tôi không đền nổi.”

“Tôi muốn mua cho bà nội một cái hũ đựng tro cốt tốt hơn, xin cô!”

“Cái, cái gì?”

Ba chữ “hũ đựng tro cốt.” khiến con nhỏ chân chó Lâm Hân của Lam Du Du sững sờ.

Tôi buồn bã gật đầu.

“Sau khi bà nội mất, tiền tiết kiệm trong nhà chỉ đủ để hỏa táng bà, bây giờ tôi không còn tiền nữa, chỉ có thể đựng tro cốt của bà trong hộp đựng bánh quy.”

“Tôi muốn tiết kiệm tiền, mua cho bà nội một cái hũ đựng tro cốt tốt hơn nhưng cái rẻ nhất cũng phải bằng một tháng lương của tôi.”

Người anh em tốt của tên đầu gấu, Thẩm Tuấn cười khẩy: “Đừng ở đây mà giả vờ đáng thương…”

Tôi lập tức dùng mu bàn tay lau nước mắt đang trào ra:

“Tôi không nói chuyện với các cậu nữa, bà chủ gọi tôi rồi.”

Sau đó còn liếc nhìn họ, lẩm bẩm bằng giọng ngưỡng mộ:

“Thật hâm mộ các cậu!”

04.

Không biết có phải lời tôi nói lúc nãy đã khơi dậy lòng trắc ẩn của họ hay không, sau đó họ ăn uống không gọi tôi nữa.

Lúc đi còn gói một ít đồ ăn, nhìn tôi đầy ẩn ý rồi mới đi.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Ông chủ với bà chủ biết họ là bạn học của tôi, nghĩ rằng họ đang giúp đỡ việc kinh doanh, lúc tan làm còn cho tôi mang nốt đồ ăn thừa về ăn.

Tôi về ăn khuya, nhanh chóng làm xong bài tập, còn lại sáng hôm sau hâm nóng lại, coi như bữa sáng.

Tôi đúng là biết cách sống!

Là một học sinh nghèo vượt khó có thành tích xuất sắc, ngày nào tôi cũng đến trường rất sớm, mục đích là để không gây chú ý.

Dù sao thì nghèo đói là gông cùm xiềng xích tôi, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay hay ánh mắt không thiện cảm cũng có thể đè bẹp lòng tự trọng của tôi.

Tôi không thể yêu cầu mọi người đừng nhìn mình, chỉ có thể cố gắng thu mình vào một góc.

Nhưng vì tối qua làm bài tập đến quá muộn, hôm nay tôi dậy muộn hơn bình thường mười mấy phút.

Khi tôi đến trường, hầu hết học sinh đã vào cổng trường.

Thấy chiếc xe đạp của tôi, Lâm Hân, chân chó của Lam Du Du lại bắt đầu chế giễu tôi:

“Ồ! Nữ học sinh giỏi của chúng ta đến rồi à! Chiếc xe đạp này của cậu trông lạ thế? Hãng gì vậy, tớ chưa thấy bao giờ?”

Một người khác phụ họa: “Đúng vậy, trông sắp tan nát rồi, đi được không vậy?”

Tôi thành thật đáp: “Đúng vậy! Gần hai mươi năm rồi, là của bố tôi để lại.”

“Các cậu đừng thấy nó cũ nát, hàng nội địa lâu đời, chất lượng tốt lắm, vẫn dùng được.”

Nói xong, tôi thở dài buồn bã:

“Không biết có thể đi đến hết cấp ba không, nếu hỏng thì tôi chỉ có thể đi bộ một tiếng đến trường mỗi ngày.”

05.

Lúc này, Lam Du Du vẫn luôn đứng xem kịch bên cạnh lên tiếng:

“An Noãn Noãn, cậu đừng giả vờ đáng thương nữa!”

“Tối qua về nhà tớ càng nghĩ càng thấy không ổn, cậu tưởng nói thế này là chúng tớ sẽ thương hại cậu sao?”

“Ai mà không biết, cậu làm trò này là để diễn cho Sở Dịch xem?”

Sở Dịch, chính là đầu bảng học giỏi + hot boy thường xuyên giúp đỡ tôi, cũng là đối tượng Lam Du Du theo đuổi.

Tôi nhìn đôi mắt vốn linh động như nai vàng ngơ ngác của cô ấy, lúc này đáy mắt lại hiện lên một tia thất thần.

Rõ ràng là đã nghĩ cả đêm đến mất cả ngủ rồi!

Còn nói không thương hại tôi!

Thật là một người khẩu thị tâm phi!

Tôi cười xin lỗi cô ấy: “Xin lỗi, chiếc xe đạp của tôi có cản trở các cậu không? Vậy lần sau tôi sẽ để ở ngoài trường.”

“Bạn học Lam Du Du, tớ thấy sắc mặt cậu không được tốt lắm, có phải tối qua không ngủ ngon không?”

“Cậu vào nghỉ ngơi một lát đi, còn một chút nữa là đến giờ tự học, cậu nằm trên bàn một lát, cô giáo đến tớ sẽ gọi cậu.”

Lời tôi nói khiến Lam Du Du ngẩn người, không chỉ cô ấy, hai cô gái bên cạnh cô ấy cũng ngẩn người.

Lâm Hân như lâm đại địch:

“Sao cậu lại quan tâm đến Du Du nhà tớ thế? Tớ mới là bạn thân nhất của Du Du!”

Trương Mỹ Lệ tức giận dậm chân:

“Đừng nói như thể chúng tôi bắt nạt cậu được không?”

“Nếu cậu thực sự thấy cản trở chúng tôi, ngay từ đầu cậu không nên dắt xe đạp vào!”

Tôi ngẩn người, buồn bã nhìn họ, nước mắt trực trào ra nhưng cố chấp không chịu rơi xuống.

“Là lỗi của tôi…”

“Tôi về lớp trước đây, các cậu… chú ý nghỉ ngơi!”

Sau đó hất đầu, nghênh đón gió sớm và ánh bình minh, ngẩng cao đầu bước về phía lớp học.

06.

Có lẽ sự quan tâm của tôi đã làm ấm lòng Lam Du Du, cả buổi sáng Lam Du Du không làm phiền tôi nữa, chỉ ngồi trong lớp, mắt không nhịn được liếc về phía tôi.

Tôi cảm nhận được ánh mắt của cô ấy, quay đầu lại, mỉm cười dịu dàng với cô ấy.

Thật là một đứa trẻ ngây thơ, tâm tư đều viết trên mặt.

Cô ấy chắc chắn là tò mò về tôi rồi.

Giáo viên chủ nhiệm công bố điểm thi, tôi đứng nhất lớp, nhì khối, Lam Du Du và hai đứa chân chó của cô ấy đứng bét lớp, hạng nhất, nhì, ba khối, hạng một nghìn mấy.

“Ba đứa các em, ngày nào cũng ăn mặc lòe loẹt, có ích gì?”

“Không chịu để tâm vào học hành!”

“Các em nhìn An Noãn Noãn mà xem, rồi nhìn lại các em!”

Tôi xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu.

“Đừng nói thế, đừng nói thế.”

Mặc dù tôi ban ngày đi học, ban đêm đi làm thêm, rửa bát đĩa ở quán ăn đến một giờ sáng nhưng thành tích học tập vẫn đứng đầu.

Nhưng so với Lam Du Du vừa giàu vừa đẹp, tôi chẳng là gì cả.

Tôi chỉ là một học bá bình thường thôi mà!

Nhưng Lam Du Du lại hiểu lầm tôi, trừng mắt nhìn tôi:

“Giả vờ giả vịt! Tan học ở lại cho tôi!”

Quả nhiên, vừa tan học, mấy người bọn họ đã chặn tôi ở chỗ để xe đạp.

Lam Du Du xông lên đá đổ xe đạp của tôi.

Chiếc xe đạp già nua của tôi ngã xuống đất, tay lái bị đá rơi mất.

“An Noãn Noãn, ai cho cậu học giỏi hả?”

“Ai cho cậu thi hạng nhì, tên đứng cạnh tên Sở Dịch?”

Tôi đau lòng vô cùng.

“Á! Xe đạp của tôi, đây là di vật duy nhất bố để lại cho tôi!”

“Bố tôi là lính cứu hỏa, khi tôi tám tuổi, ông ấy đi làm nhiệm vụ cứu hỏa bị bỏng nặng, cấp cứu không hiệu quả nên đã mất.”

Sau đó tôi cười tự giễu:

“Ôi, tôi nói với các cậu những chuyện này làm gì… Các cậu cũng không cố ý.”

Lam Du Du nghe tôi nói, giọng nói có chút run rẩy:

“Cậu… cậu… cậu tưởng nói thế này là tôi sẽ bỏ qua sao?”

“Lần sau không được thi tốt như vậy, tôi không thích nhìn thấy tên cậu đứng cạnh Sở Dịch, Sở Dịch là của tôi!”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận