“Được, vậy ngươi đi đi.” Lão tượng gật đầu, đừng nhìn nó to lớn nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng, như thể đang trôi, trong nháy mắt đã nhảy lên một đỉnh núi, quay người định rời đi.
Thôi Hoành mặt lạnh, nói: “Nếu như bỏ qua, các ngươi có thể thả người không?”
“Vẫn chưa thẩm vấn xong.” Lão tượng nói.
Thôi Hoành trầm giọng nói: “Ngươi hẳn nên biết chúng ta đến từ đâu.”
khi ời,gnư chằm hnở có nhcắ mọi ôgknh Từ mầtr ãđ hhnTị ộiđ đừng ầgn rtnấ cảnh đó, sa thấp, oàn nhìn iộđ h,mtă đ“ó! ở ốc chúng ỏih êln cáhk oàv “ớTrcư ịht cghón ngọn căn bản nói: ờn“.đgư đó, cmạ, hnìn cằhm obá giọng và nay “Đừng nếđ at ý ,at hhann nhỏ tế đuốc hôm piết niàgo
hginmệ ấ.htn iểđm dựa óc thương Vào ovà y,àn cậy int ấnht đáng inhk thời àl đương hnân là nnihê
ngya hầmn ùm i,ạl ưnơsg mdá nếu ừT g,ờưnđ Tịnhh sua, nũgc hậtt lg.ờnư hann,h dừng dày ảc nghôk ovà khó iđ tMộ sa ớbcư mạc iđ khiến đặc hậu qảu lát thì hắn
ùm phía ,ốcđu đen sương nsgá “Ồ, ongtr ,ộiđ tậth có dẫn người soi ớr“ưc.t ộmt bóng đường mờ, ựs giơ ờl ocn uđầ
ưngsơ đều iờưgn ưrcớt là iộđ mđ,ê gì? ấtT ọim đều âgyn tộm ,nờigư hơi ảc hít ucộc trố phía điộ
đnế tửh đó mang ynà hết gì tự ứth có ắtt ốs Trong “ hpát nhôgk nahnh ra Từ đang ê:ihnn rất caủ nlầ ầnl ưiờgn ngọn như… ổiht etoh tậv khác.” ũcgn nửa u,yhhn óc ta có ìhhn lửa itổh người giọng hiơ một đội hicếu rẩy sgn,á run tố,đ ,hlạn
caủ liờ khuyên ềđu ừT ógchn n,aữ oBa ầnT ihk không iọm nghe nhìn tất nhìn ầnl ầ,uđ Minh, ảc àvi Thịnh. gồm người uđề hhnan sua ảc icú theo
vui ngữNh n.mgừ khác ẻv ộl đều cũng ,ra hiện phát người
gnưiờ ữnngh với nôgbu ờgi đuề at ncgu ghôkn ầqnu ờđgnư nói: ưgờnđ knôhg của cũng ,lonạ kníh tuyệt đến sa ốiđ phía chúng ườing đi dù Bây áo Từ r,ớtưc kngôh hnỗ khi tay, hếct chặt trước!” ắchn ,ợs at Thịnh nmắ “Đừng kh.ín mạc, hề aphí đợưc íaph inggọ sau dẫn tầmr rất ở btấ ợđưc tênr
vào. ếtch tởr daọ Lời ácc aửn mtộ ưđcợ nuốt oãl ghôkn “Theo caủ ưhơgtn nhhTị nió ,hitô nói Từ lại ữn,a ẽs i“ưg.ơn liờ của nhn,â
lão nuXg dnẫ Thôi ạli gXnu gnặl yhệucn, ngượt pặg ờri sợ ra ny,à đồng ắnH ốmun ọim cũng óin unmố đó nhhna hnắ a.Hò usa tDậ xyả sẽ hy,cệnu Tiôh uaqy ờhti ógcnh nơi lẽ khỏi rõ
óc hắn tcó tmộ nĐừg“ hắn ổthi ếth c,ổ dựng Thịnh ynà ườign nữa!” hạnl vào cảm inó cũng vì kinhế ừT ihơ gá.y miệng, cả htyấ gănn ngluồ mở
óC lo lắng bây ờigưn “ờ?ig “ àml Từ h,nuhy phải oas ihỏ.
“iờTr ơi!”
ờưđng ngươs dg.nụ sờưn onc ôiđ nhìn dưới bên núi nưh gkôhn ôv bóng n,ật giờ ư,ờgnht dày không thấy vô mù mắt hỉc itố có trái, yâB ấyht nình chân, ặcđ ấbt gcũn
h,iạ tiếng, lợi là cưỡng nhgnữ ncấh imnễ ơniưg mạt trong Loã “,Ừm grộn ácc măn nhiếp ở áđp v,ật idộ ék,m cgnũ nưgtợ cột úc“hp. ngcũ dhan tấđ đất lớn únhcg tĩnh gia Tih,ô anhd úni giọ đcượ, nhà ựhtc khắp .ạli tấr ta quả nếtig vgùn vang ộmt bình ưdới ịb nvạ ưhnNg vùng ê.mđ gnkhô êrtn nàgn nmà
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Netlớn, iuểh áqu aln nhMi kíh thấy ngạt aso nkôhg ,giếnt hngkô nyà giác ạil tỏa mù không nhìn có ũgcn và đ.ược hnkôg nkghô lạ, lên cảm sgơưn ỳk ộgnt nTầ ,gì ầub
người ảphi àl May inú sinh người ắmn uqa tái ìht giả, miọ tèro nuế đổ htời tất ấmt cả thay, nảc ípha spụ nốmu ôgkhn đều nhiều ,đnờưg ờưthgn vách trước gian. tấr
âby gặp lẽ đêm ờig giờ âby ôkngh lão ,hắcn ẳnhgc phải không mấy đờưgn thương tính àl nói Từ Trên chắc sư, lần ộmt tế, đã chựt mười aqu sao? Thịnh xuất cũng ửt nầl gôhkn thì hắ,n trải viớ hins âhnn
rõ m,đê thẳm, đôi iộđ ảo có ềnhui ngnặ trong nsươg hưn bóng thyấ ớ.ghnư sự giốgn Minh mắt pưnơgh ngọn sio tựch đen gi,nờư dẫn sâu đường, mờ họ, ùm uđốc ền numố ấrt hnìn bọn Tần chỉ
nhpả Thịnh, gn,ặl àl giữ ờưing rồi xgnô Minh ắnm Tần gnứ uầnq nhanh, hắn áo nêit caủ im lên. káh Từ htặc vừa đầu
gà. ịhThn ờgdưn hểt có hniM ràng, hoàn thế hnận cơ htể Từ ,ontà căng da hưn õr ảc ờ,đ óđ hntgẳ nứcg ảcm sau ổni Tần
tốđ ahpí họ gào.i“n rcớ,ưt sáng, đi nầc heto có ọh Có mơ iuv cuốđ iơh íhpa tđố ẳnh ểth bọn ộiđ, nữa, người về mgừn ặmc đi “Từ rtước nọb a,x có ngnhư ơhi hồ mệgni. hhu,ny dù mở tếni ãđ gônhk một ra là
ghề nữa. thấy gồ nsưgơ ocn gờđưn trước núi nagy liạ ípah nlớ, hôgkn có nh,êni gnhưn nhìn sắp chân ớdiư mù Đtộ
ghôkn họ như đờgnư nọB một điên, nđế hyạc ệtm hơi. ởht ra
“Hí!”
nhồ chen ngươi ra tđộ lấn ihênn suýt chen ngừđ M“ẹ ưnh at ơc óc tểh bị ậ,yv iếp,k rồi!” ta khỏi
Từ đường. đốt ắhn ãđ ầnl ngnhư thử đốcu iso yuT Thịnh cnẩhu htất lấy để ịb n,nêhi hiunề bạ.i ar, ón ềuđ
ắnm ,cạm nđế ẽs đi ghkôn ưiơn“g. ấnl, nhec á:tuq hnắ acủ rơi các ontà an giác có àov nhiều muốn lấy at ctứ áo tìm hnắ, “nừĐg ai cmả gnười àm hắn ịb sa hơn, Rất qnầu ớim pậl gnầ
h“ngCú nếđ chút, trnog óc êmngih đắc m,ầl hiôT này ểhui at hànoH ùcgn viớ ộmt thể gnchú tặm óni uncệhy nói: chuyện ắchc cnắh ắcs mới tiộ túc, ta kghôn ngươi.” vô đây, các
...
ờưign Hắn sợ ở đimể giữa thời ivớ oék quan ệynu,ch lniê trước, mtấ ườgni àml oàtn nhnữg lại cượđ clạ người hỏng paíh oàv dnẫ ọgtnr đường. không hoàn
đầu akhyu muốn c,ạhy ẫdn angi nuề,ih vcự as à.yn mđê hắn Tihờ áhott khnôg bắt gkônh khỏi khu iờưgn nve mạc vnẫ nòc ìra chưa
hĩtn, động. ôgkhn tấr có óđ tigến nyê ở htcú một Nhưng
kgh,ôn uđầ yạhc tức rồi iún hote hhn“aN một hai ừT biến đối vách lập hét ta!” thủ trên úlc ớ:nl cùng aco lên, Tnhịh cuối ,mtấ ấyth
t“ốR rotgn căng uhgnố n,gòl đó… n,ày gncà gì ộtm ó.đ àl ncàg không Trogn người số nịnh có cượđ gì?” munố tình ión iác ucộc nhgẳt
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.