Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3

10:59 sáng – 25/10/2024

14
Sau lễ khai mạc là trò chơi tiếp sức gia đình bốc thăm chia đội.

Với Tiết Dục đã được huấn luyện một thời gian thì đây chỉ là chuyện nhỏ.

Nhìn Tiết Dục dễ dàng giành chiến thắng.

Đội bên cạnh có một đứa nhóc đáng ghét nói với Tiết Dục: “Lần này cậu dẫn đến giúp việc trẻ đẹp hơn lần trước nhiều rồi.”

“Đây là mẹ tôi!”

Đây là lần đầu tiên Tiết Dục thừa nhận tôi ở nơi công cộng.

Không hiểu sao tôi lại có chút cảm động.

“Xì, có gì ghê gớm, trước kia sao cậu không có mẹ, tám phần là mẹ kế, có mẹ kế thì có cha dượng, sau này cậu thảm rồi, không ai cần đứa trẻ mồ côi, hê hê hê.”

Tiết Dục tức giận tranh cãi với đứa trẻ kia.

Tôi không tiện mắng trẻ con trực tiếp, liền nhìn người phụ nữ có vẻ không liên quan gì đến chuyện này ở bên cạnh nói: “Bình thường nhà cô dạy con như vậy sao?”

“Nhà tôi dạy con không sai, cô không phải là mẹ kế sao?”

“Nói như vậy thì cô là mẹ ruột rồi? Thật không nhìn ra, không biết còn tưởng cô cố tình dung túng cho con cái hư hỏng.”

Người phụ nữ tức đến nói không nên lời, vừa định xông đến đẩy tôi thì cô giáo kịp thời xuất hiện khuyên cô ta đi.

Tôi cùng Tiết Dục tiếp tục chơi một số trò chơi nhỏ khác.

Rất nhanh đã quên mất chuyện không vui vừa rồi.

Nhưng không ngờ oan gia ngõ hẹp.

Buổi chiều thi đấu giao hữu giữa các phụ huynh, tôi lại đụng phải hai mẹ con này.

Người phụ nữ thay một bộ đồ thể thao, vênh váo tuyên bố sẽ nghiền nát tôi.

Thể chất tôi bình thường, lúc này cũng đã dùng hết sức.

Thấy chúng tôi đấu với nhau hăng say, xung quanh toàn là tiếng hò reo.

Nhìn tôi dẫn trước nửa bước sắp xông đến đích.

Đứa nhóc không biết từ đâu chui ra, đột nhiên đưa chân ra làm tôi vấp ngã.

Tôi mất thăng bằng, ngã mạnh xuống đất, cánh tay cũng bị trầy xước một mảng.

“Ôi, mẹ tớ sắp thắng rồi, mẹ tớ sắp thắng rồi, mẹ của Tiết Dục là đồ ngốc.”

Đứa nhóc nhảy cẫng lên reo hò bên cạnh.

Không ngờ tôi lập tức hóa thân thành vận động viên bò ống cống xuất sắc, cứ thế bò đến đích trước cả mẹ nó.

Đứa nhóc với mẹ nó đều ngây người.

“Ôi, tôi thắng rồi, mẹ cháu là đồ ngốc.”

Đứa nhóc oa lên một tiếng, khóc lóc định đá tôi.

“Mẹ!!”

Tiết Dục mắt đỏ hoe, từ chỗ khán giả chạy đến, đẩy ngã đứa nhóc.

Lúc này người phụ nữ không chịu được nữa, giơ tay định tát Tiết Dục.

Tôi ngồi dưới đất không kịp ngăn cản.

May là bên cạnh đột nhiên có người đi ngược sáng sải bước đến, nắm chặt lấy cổ tay người phụ nữ.

“Bắt nạt xong vợ tôi, lại muốn bắt nạt con tôi? Cô thật sự coi Tiết Thừa Lễ tôi không tồn tại đúng không?”

Tiết Thừa Lễ, anh ta thế mà lại đến.

Người phụ nữ sợ rồi, ngay cả chồng bà ta cũng không biết từ đâu chạy ra bắt đầu nói đỡ.

“Tổng giám đốc Tiết đừng tức giận, thi đấu mà, bị thương cũng là chuyện bình thường, trẻ con không hiểu chuyện, anh đừng chấp, thế này, tiền thuốc men của Tiết phu nhân chúng tôi trả.”

Tiết Thừa Lễ đi đến bế ngang tôi lên, lại lên trước nắm lấy tay Tiết Dục.

“Thi đấu, bị thương cũng là chuyện bình thường? Được, tôi hy vọng ngài Triệu đây nhớ kỹ câu này.”

15
“Xin lỗi, anh đến muộn.”

Tiết Thừa Lễ bế tôi về xe.

Vừa giúp tôi xử lý vết thương, vừa xin lỗi.

Anh ta nói công ty có việc bận, Tiết Dục nói với anh ta buổi chiều đến là được, anh ta mới không vội.

Nói xong lại xin lỗi Tiết Dục đang thổi phù phù vào vết thương cho tôi.

Tôi vội vàng nói không sao, kim chủ bận rộn cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng anh ta lại thở dài, nói: “Uyên Uyên, chúng ta là vợ chồng, em có thể trách anh.”

Nói thế nào nhỉ, nếu một tháng tôi có ba trăm vạn tiền sinh hoạt phí.

Tôi cũng sẽ thấy tôi không trách được.

Nghĩ đến một lát nữa còn có hoạt động, mà vết thương của tôi cũng không nặng.

Chúng tôi quay lại chỗ ngồi khán giả.

Tiết Thừa Lễ đặc biệt thay một bộ đồ thể thao, tôi hỏi anh ta vài câu.

Anh ta xoa đầu Tiết Dục, thản nhiên nói: “Vừa rồi đăng ký một hạng mục, không thể để vợ con mình bị bắt nạt vô cớ được.”

Sau đó tôi thấy trong trận đấu bóng rổ giao hữu cuối cùng của các ông bố, Tiết Thừa Lễ ra sân đại sát tứ phương.

Đặc biệt là ông bố của đứa nhóc kia, họ Triệu.

Ném bóng chắc chắn bị chặn.

Nhận bóng chắc chắn bị kèm chặt.

Lần cuối cùng, trực tiếp bị Tiết Thừa Lễ ném bóng vào mặt.

Thẳng tay ném đến nỗi máu mũi phun trào.

Tiết Thừa Lễ bình tĩnh vỗ bóng: “Thi đấu mà, bị thương cũng là chuyện bình thường, anh đừng chấp, tiền thuốc men của anh tôi trả, nếu anh nhất định phải chấp, tôi với đội ngũ pháp lý của tôi cũng sẵn sàng phụng bồi.”

Tiết Dục trên khán đài liên tục hô, bố thật ngầu.

Tôi nhìn Tiết Thừa Lễ tóc tai có phần rối bời, trong lòng cũng hơi đồng ý.

16
Trên đường về, Tiết Dục không chịu nổi dựa vào lòng tôi ngủ thiếp đi.

Tôi nhìn Tiết Thừa Lễ khẽ nói: “Không ngờ anh còn biết chơi bóng rổ.”

Sau thời gian dài ở chung, tôi cũng dám trêu chọc kim chủ rồi.

Tiết Thừa Lễ nhướng mày: “Trong mắt em anh là người như thế nào? Anh đâu phải sinh ra đã hai mươi tám tuổi.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“Ừm… Trước khi anh trai anh mất, anh thật ra cũng không khác gì nhiều công tử nhà giàu.”

Anh trai anh ta?

Trong nguyên tác hình như không nhắc đến nhỉ.

Thấy Tiết Thừa Lễ có vẻ không muốn nhắc đến, tôi cũng không hỏi thêm nữa.

Về đến nhà, anh ta bế Tiết Dục về phòng.

Lúc này tôi vẫn chưa biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Nhàn nhã đi tắm rửa.

Cho đến khi trong phòng chỉ còn lại tôi với Tiết Thừa Lễ.

Anh ta thấy tôi không tiện, chủ động đến giúp tôi sấy tóc.

Những ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng luồn qua mái tóc đen.

Tim tôi không hiểu sao đập nhanh hơn vài phần.

Khi nhìn nhau, Tiết Thừa Lễ đột nhiên cúi xuống hôn lên đỉnh đầu tôi.

“Uyên Uyên, chúng ta làm vợ chồng thật sự, được không?”

Ý là gì?!

Trước đây đều là vợ chồng giả?

Tôi bị sắc đẹp mê hoặc, đầu óc lập tức tỉnh táo lại.

Sau đó tôi biết được một tình tiết mà nguyên tác không nhắc đến.

Hóa ra khi Tiết Thừa Lễ cưới tôi, đã ký một thỏa thuận với tôi.

Ba trăm triệu tiền sinh hoạt phí đó có điều kiện.

Trước khi Tiết Dục mười sáu tuổi, anh ta sẽ không sinh con với tôi.

Thảo nào trước đây anh ta chưa bao giờ đòi hỏi tôi thực hiện nghĩa vụ của vợ chồng.

Có tiền mà không cần sinh con.

Bây giờ kim chủ đẹp trai, tám múi (đã lén nhìn) còn cho tôi ngủ cùng.

Ôi trời, thế gian này còn có chuyện tốt như vậy sao?!

17
Tôi và Tiết Thừa Lễ bắt đầu yêu đương.

Đúng vậy, tôi hơi giả tạo nói với anh ta rằng muốn yêu đương trước.

Tần suất anh ta về nhà không thay đổi nhiều, chỉ là số lần gọi điện thoại rõ ràng tăng lên.

Đôi khi ngay cả trưa ăn gì, tối tiếp khách với ai cũng báo cáo với tôi.

Còn Tiết Dục.

Từ sau hôm hội thao gia đình, dường như nó đã mở ra cánh cửa thế giới mới.

Ngày nào cũng mẹ mẹ mẹ.

Tôi hỏi nó, trước đây sao không gọi.

Nó bĩu môi: “Trước đây mẹ không cho con gọi, mẹ không thích. Hơn nữa, lúc đó mẹ đối xử với con không tốt, con cũng không muốn gọi mẹ là mẹ.”

“Bây giờ mẹ đối xử với con tốt rồi?”

Tiết Dục không nói gì.

Một lúc sau, nó ghé vào tai tôi nói: “Con có một bí mật muốn nói với mẹ, trên thế giới này mẹ là người con thích nhất.”

Tôi cười cười.

“Mẹ cũng có một bí mật muốn nói với con, không được chơi máy tính bảng, bài toán tăng thêm hai mươi câu.”

Tiết Dục: QAQ

Đùa thôi, tôi là mẹ kế độc ác mà.

18
Hôm nay, Tiết Thừa Lễ hiếm khi về nhà sớm.

Anh ta bảo Tiết Dục đi chỗ khác, vẻ mặt nghiêm túc đưa tôi đến phòng sách.

Nhìn tôi nói: “Chúng ta, ly hôn đi.”

“Cái gì?!”

Tôi tưởng mình nghe nhầm nhưng vẻ mặt Tiết Thừa Lễ rất nghiêm túc.

Trong nháy mắt, trong đầu tôi không chỉ toàn là thất tình.

Mà nhiệm vụ gian nan của tôi với tư cách là mẹ kế độc ác cũng không hoàn thành được.

Nhìn vẻ mặt như trời sập của tôi.

Tiết Thừa Lễ vội kéo tôi lại: “Uyên Uyên đừng hoảng, tại anh không nói rõ, là ly hôn giả.”

Sau đó anh ta nhỏ giọng giải thích với tôi, là cấp cao trong công ty có nội gián, anh ta cần giả vờ kiểm kê tài sản để chuyển hướng sự chú ý.

Anh ta thương lượng với tôi phối hợp diễn kịch với anh.

Nghe vậy tôi thở phào nhẹ nhõm, cuộc sống nhàn nhã với mức lương ba trăm vạn của tôi coi như giữ được.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu đây là trong tiểu thuyết ngắn máu chó hào môn, ít nhiều gì anh ta cũng phải sắp xếp một nữ thư ký cố tình chọc tức tôi bỏ đi.

Sau đó anh ngược tôi, tôi ngược anh.

Hai chúng tôi ngược nhau ba trăm hiệp rồi gương vỡ lại lành.

Tôi nói với Tiết Thừa Lễ như vậy, anh ta nghe xong gõ nhẹ vào trán tôi với vẻ mặt khó tả.

Tôi cười ha ha hai tiếng, bắt đầu nghiêm túc lắng nghe kế hoạch trả thù của anh ta.

Hai chúng tôi quá tập trung, không để ý đến cửa phòng sách, có người đang nằm sấp ở đó, nghe được từng đoạn “ly hôn”, “phá sản”.

Đợi đến khi Tiết Thừa Lễ thương lượng xong với tôi.

Tôi vừa mở cửa, liền nhìn thấy Tiết Dục với hai hàng nước mắt trên mặt.

“Cá tuyết nhỏ ơi…”

Tôi còn chưa nói hết câu, nó đã kêu lên một tiếng rồi nhào đến ôm chặt lấy chân tôi.

“Không cần hỏi nữa, đi với mẹ, con đi với mẹ! Con và Bạch Tuyết đều đi với mẹ, hai chúng con là tài sản riêng của mẹ.”

Tôi:…
Tiết Thừa Lễ:…

Rất khó để giải thích với đứa trẻ chuyện này là thế nào.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận