Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

10:56 sáng – 25/10/2024

1.
Sau khi mắc bệnh qua đời, hệ thống cho tôi xuyên thành mẹ kế độc ác của phản diện để có thể tiếp tục sống.

Nhưng cái giá phải trả là không được phá vỡ thiết lập nhân vật.

Đây là một cuốn tiểu thuyết đô thị nam tần, lúc này mới năm tuổi, Tiết Dục sau này sẽ trở thành phản diện khiến gia đình nam chính tan cửa nát nhà.

Mà nguyên nhân khiến tâm lý nó vặn vẹo nhất chính là xuất phát từ tôi.

Mẹ kế độc ác của nó.

Tôi suy nghĩ một lúc, thực sự không có kinh nghiệm gì độc ác.

Dứt khoát hiểu đơn giản là không thể để nó sống quá thoải mái.

Vì vậy, tôi nhìn sang đứa trẻ đang ngồi ngoan ngoãn trên ghế bên cạnh, yên lặng uống sữa.

Giật lấy cốc của nó đưa cho bảo mẫu.

“Đổi cho nó nước ép khổ qua, càng đắng càng tốt.”

Thằng bé ngây người trong chốc lát, miệng dính một vòng râu trắng.

Tức giận trừng mắt nhìn tôi nhưng không dám nói gì.

Khi tôi xuyên không đến, cơ thể này đã gả vào nhà họ Tiết được hơn nửa năm.

Theo cốt truyện gốc, sau khi tôi phát hiện ra Tiết Thừa Lễ, tức là bố của phản diện không thường về nhà, tôi dần dần xé bỏ lớp mặt nạ dịu dàng.

Bắt đầu đủ mọi cách hành hạ hãm hại tiểu Tiết Dục.

Lúc đầu, nó cũng phản kháng nhưng trẻ con làm sao là đối thủ của người lớn.

Nó vừa mách tội, tôi liền vu oan giá họa, xuyên tạc nó.

Trải qua thời gian dài bị ngược đãi tinh thần, nó đã trở nên chỉ dám giận mà không dám nói.

Bây giờ tôi phải làm là tiếp tục hành vi này.

Tiện thể thêm chút sáng tạo của riêng mình.

Có lẽ Tiết Dục chưa bao giờ uống nước ép khổ qua.

Khuôn mặt nhỏ của nó nhăn nhó, vô thức thè lưỡi.

Tôi bị vẻ đáng yêu của nó làm rung động nhưng vẫn lạnh lùng nói: “Uống hết!”

Ăn khổ qua đối với trẻ con mà nói chính là một cực hình.

Sao đây lại không tính là một loại ngược đãi chứ.

Tôi – người mẹ kế độc ác này, quả thực quá thành công.

Nghĩ đến đây, tôi không khỏi bật cười.

2.
Ăn sáng xong, bảo mẫu định đưa Tiết Dục đi học.

Tôi nhìn nó thay một bộ quần áo rách rưới rẻ tiền, nhíu mày.

“Tại sao cố tình mặc như vậy?”

“Trước đây không phải bà nói, không thể trẻ con ham hư vinh, phải khiêm tốn mới tốt sao?”

Chậc chậc, thiết lập của nguyên chủ quả thực vừa xấu xa vừa hiểm độc.

Thật không ngờ lại muốn dùng cách này để đả kích lòng tự trọng của Tiết Dục.

Nhưng bà ta đã tính sai rồi.

Trẻ con mẫu giáo hiểu gì về giàu nghèo.

Trẻ con ở độ tuổi này rõ ràng sợ nhất là bị xa lánh và cô lập.

Nghĩ đến đây, tôi lập tức bảo bảo mẫu đổi cho Tiết Dục một bộ vest nhỏ.

Còn thắt cả nơ nhỏ đáng yêu.

Sau đó bảo tài xế lái chiếc xe đắt nhất, sang chảnh nhất trong gara ra.

Nhất định phải đảm bảo nó trở thành đứa trẻ đặc biệt nhất cả trường mẫu giáo.

Ghét người giàu! Đều phải ghét người giàu cho tôi!

Có lẽ vì hành động của tôi có chút khác thường.

Lúc sắp ra khỏi cửa, bé con Tiết Dục bất an mím môi, khẽ hỏi: “Tại sao bà lại làm vậy?”

Tôi khom người xuống, cười khặc khặc hai tiếng: “Vì tôi xấu xa!”

Bé con Tiết Dục sợ đến mức lùi lại một bước, tôi nhân cơ hội lao tới, hôn một cái lên khuôn mặt mũm mĩm của nó.

Nó hoảng sợ che mặt lại.

Tôi nhân cơ hội uy hiếp: “Mau chào tạm biệt mẹ đi, nếu không chiều nay con tan học, mẹ sẽ đích thân đến trường mẫu giáo chặn con.”

Sau nửa năm chung sống, nó hẳn là rất ghét tôi.

Tôi vừa hôn nó, vừa bắt nó gọi mẹ, chẳng khác nào nhảy nhót trên bãi mìn của nó.

Nhưng nó lại không thể không khuất phục.

Nhìn bóng dáng Tiết Dục ngậm chặt miệng, chạy ra khỏi cửa.

Tôi thấy mình thật độc ác quá mức.

3.
Sau khi Tiết Dục đi học, tôi bắt đầu đi dạo không mục đích trong biệt thự.

Trong nguyên tác có nói, Tiết Thừa Lễ bận rộn công việc bên ngoài, thường mười ngày nửa tháng không về nhà.

Tôi hoàn toàn là người vợ anh ta cưới về để chăm sóc Tiết Dục.

Mỗi tháng anh ta sẽ đưa cho tôi ba trăm vạn tiền sinh hoạt phí.

Anh ta có lẽ cho rằng số tiền sinh hoạt phí khổng lồ này có thể khiến người mẹ kế này đối xử tốt với con anh ta, nhưng không ngờ lại khơi dậy lòng tham của người ta.

Nghĩ đến đây, tôi hơi cảm thán hỏi hệ thống, thiết lập nhân vật độc ác của tôi phải duy trì đến khi nào?

Hệ thống nói, mẹ kế của Tiết Dục có một cảnh quay quan trọng là lén sửa nguyện vọng đại học của hắn, khiến nó phải ra nước ngoài, gặp phải những chuyện đen tối hơn.

Vì vậy, thiết lập nhân vật của tôi ít nhất phải duy trì đến khi tiết Dục thi đại học.

Tính sơ sơ thì còn ít nhất mười ba năm nữa.

Mặc dù cuộc sống của bà chủ nhà giàu là sống đến đâu lời đến đó.

Nhưng mỗi ngày đều phải duy trì thiết lập nhân vật độc ác, cũng quá mệt mỏi.

Vì vậy, tôi quyết định ra ngoài mua sắm điên cuồng, an ủi bản thân thật tốt.

4
Khi trời vừa chạng vạng.

Tài xế đúng giờ lái xe đến cổng trường mẫu giáo.

Buổi sáng Tiết Dục đi không chào tôi.

Tôi đã nói sẽ đến đón nó thì phải nói được làm được.

Nghiêm túc quán triệt quyền uy của mình.

Cho nó biết sự đáng sợ của người mẹ kế này.

Phải nói, trường mẫu giáo tư thục này được xây dựng giống như một tòa lâu đài nhỏ.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Không lâu sau, cô giáo dẫn một nhóm trẻ con ra khỏi cửa.

Chúng lắc lư tìm phụ huynh của mình.

Tôi ngồi yên trong xe một lúc.

Định đợi đến khi Tiết Dục rơi vào nỗi sợ hãi vì phụ huynh quên đón mình thì bất ngờ xuất hiện, dọa nó một phen.

Nhưng không ngờ, cô giáo vừa đi.

Ngay lập tức có mấy đứa trẻ vây quanh Tiết Dục.

Lờ mờ như đang nói gì đó, đại loại như “Mẹ… đến đón.”

Tiết Dục im lặng cúi đầu.

Vài đứa trẻ đó bắt đầu vây quanh nó nhảy nhót vỗ tay.

Tôi:???

Không phải chứ, sao lại còn chơi nữa vậy?

Là một người mẹ kế độc ác đủ tiêu chuẩn, tôi lập tức xuất hiện cắt ngang khoảng thời gian vui vẻ của chúng.

“Này, mấy đứa nhóc kia sao còn chưa về nhà? Chẳng lẽ phụ huynh không cần mấy đứa nữa rồi sao?”
“Không thể nào, không thể nào.”

Tôi kéo Tiết Dục đang bị vây quanh lại, trừng mắt nhìn đám trẻ con này.

Đúng vậy, cứ như vậy, tôi muốn làm mất hết bạn bè của nó.

“Cô là ai? Là chị gái của thằng nói dối sao?”

Một tiếng chị gái khiến tôi có chút rung động.

Nhưng tôi vẫn lập tức phản bác: “Thằng nói dối nào, ai là thằng nói dối, cô giáo không dạy mấy đứa gọi tên người khác sao, tôi là mẹ của Tiết Dục! Tiết Dục nhà tôi không thích mấy đứa, sau này không được phép chơi cùng nó.”

“Mẹ của Tiết Dục? Mẹ nó là bảo mẫu, em đã gặp rồi, không giống chị, nó còn nói dối rằng đó không phải mẹ nó. Nó đúng là thằng nói dối hão huyền, chúng em mới không chơi với nó!”

Đây là cái gì vậy?

“Tôi chính là mẹ của Tiết Dục!”

Tôi tức giận giơ nắm đấm lên, đám trẻ con này lập tức cười khúc khích chạy mất.

Lúc này, Tiết Dục vẫn đứng sau tôi kéo kéo góc áo tôi.

Đôi mắt to long lanh nhìn tôi.

“Cảm ơn hôm nay đã đến đón tôi.”

Có phải có chỗ nào không đúng không, sao còn cảm ơn nữa.

5
Có lẽ là chiêu dựng uy của tôi có hiệu quả rồi.

Tiết Dục về đến nhà ngoan ngoãn khác thường.

Không những chạy theo tôi như một cái đuôi nhỏ, lúc ăn cơm còn chủ động bóc tôm cho tôi.

Nó cẩn thận gắp tôm vào bát tôi.

Thấy tôi không động đũa, còn nhấn mạnh một câu.
“Tôi rửa tay rồi.”

Tôi cầm đũa lên, ừm ngon.

“Bóc cũng ổn phết đấy, thưởng cho con bóc thêm cho mẹ mấy con nữa.”

Tiểu tiết Dục mím môi, cúi đầu bắt đầu nghiêm túc bóc tôm.

Cuối cùng tôi thực sự không ăn nổi nữa, số tôm còn lại mới vào bụng nó.

Ăn tối quá no, sau khi ăn phải vận động một chút.

Cân nhắc đến thiết lập nhân vật độc ác của tôi, còn vận động nào tốt hơn việc hành hạ trẻ con.

Tôi xách theo mười tám túi đồ vào phòng.

Vẫy tay với Tiết Dục đang chơi cửu liên hoàn.

“Qua đây thử đồ.”

Quần áo bình thường của bé con Tiết Dục đều là đo kích thước rồi trực tiếp đưa đến.

Nó có lẽ chưa bao giờ thử đồ, lúc đầu còn rất hứng thú.

Còn cười hở cả răng khểnh.

Cho đến lúc sau.

Nó nghẹn ngào nói: “Van dì, tôi thử không nổi nữa…”

“Nhưng còn ong mật, chim cánh cụt, vịt vàng, quái vật nhỏ chưa thử mà.”

Tiết Dục không nói gì nữa.

Nó mặc bộ quần áo khủng long xanh, cứ đứng đó nước mắt lưng tròng nhìn tôi.

Tôi:…

Được rồi.

Kế hoạch độc ác tiếp tục, đổi một dự án khác.

6
Đến giờ đi ngủ, tôi quyết định thực hiện lần hành hạ cuối cùng trong ngày đối với Tiết Dục.

Tôi ép nó ở lại phòng nghỉ ngơi cùng tôi.

Sau khi nó thay đồ ngủ xong, đưa cho nó một quyển truyện cổ tích.

“Kể chuyện cho mẹ nghe, dỗ mẹ ngủ.”

Tiết Dục ngây người ra, như không hiểu sao lại có người lớn vô liêm sỉ như vậy.

Nhưng vẫn nhận lấy quyển truyện cổ tích.

“Ngày xửa ngày xưa, có một bà hoàng hậu ngồi bên… cửa sổ mở, đang thêu thùa cho cô con gái tên là Cổ Thập.”

Tôi:…

Quên mất là con mới năm tuổi, chưa biết nhiều chữ.

Nhưng điều này lại cho tôi một nguồn cảm hứng.

Đa số trẻ con đều thích chơi, ghét học.

Tôi chợt nảy ra một ý.

Một kế hoạch độc ác dần hình thành trong đầu tôi.

Bên cạnh, Tiết Dục vẫn đang lắp bắp đọc truyện cổ tích, có lẽ cũng biết mình không biết nhiều chữ, thấy tôi cứ nhìn nó, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, giọng nói cũng ngày càng nhỏ.

“Tôi… tôi… tôi mai kể cho dì nghe, được không?”

Tôi cười khặc khặc hai tiếng, giật lấy quyển truyện cổ tích: “Nằm xuống, giờ đến lượt mẹ kể chuyện cho con nghe, hôm nay là câu chuyện về Bạch Tuyết và bảy bà mẹ kế của cô bé.”

Một câu chuyện siêu kinh dị.

Cuối cùng Tiết Dục có ngủ không tôi không biết, còn tôi thì tự kể cho mình ngủ mất.

Trong cơn mơ màng, hình như có một thứ mềm mại áp vào má tôi.

Nhẹ nhàng gọi tôi: “Mẹ.”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận