‘Gần thành Đàm Dương xuất hiện kinh bạch của Mật giáo, tìm nó, hoặc là tìm người lấy được nó. — Hồng Linh.’
Người tổng phụ trách phủ thành chính là Hồng Linh.
Trương Vinh Phương đã từng nhìn cơ cấu toàn diện của Kim Sí Lầu, hiểu rõ thân phận Hồng Linh.
Chỉ là kinh bạch của Mật giáo…
Chẳng lẽ chính là nói vải vàng kia?
“Đi xuống đi.” Hắn phất phất tay, ra hiệu thuộc hạ xuống dưới.
“Vâng.”
Nhìn thuộc hạ ra ngoài.
Trong lòng Trương Vinh Phương hồi tưởng lại tình huống phát sinh quái dị trước đó.
Kết hợp với nhiệm vụ chỉ lệnh bên phủ thành truyền đến, nhiệm vụ này có dấu hiệu bắt buộc, mang ý nghĩa là nhiệm vụ cố định mà hắn cần hoàn thành trong năm nay.
‘Xem ra, việc này gây huyên náo còn lớn hơn so với ta tưởng tượng… chuyện ta thu thập linh kiện tượng thần có rất nhiều người đều biết. Nhưng chuyện ta có được phần vải vàng kia, thì không ai biết… Nhất định phải giữ bí mật chặt chẽ.’
Buông truyền lệnh của phủ thanh xuống, hắn tiếp tục lật xem tình báo.
Trước khi hiểu được kinh bạch của Mật giáo là cái gì, nhất định hắn phải giữ bí mật, không thể để người ta biết hắn lấy được tấm vải màu vàng kia.
“Có rồi!”
Đột nhiên tay Trương Vinh Phương run một cái, tờ tình báo vừa cầm tới thiếu chút nữa đã rơi xuống khỏi lòng bàn tay hắn.
Trong phần tình báo này, có nhắc tới ở trong sách cổ có ghi chép qua án lệ lễ bái tượng thần của Mật giáo.
‘… Người lễ bái, thường xuyên rơi vào thần trí điên cuồng, phái giáo xưng là tẩy lễ.
Nếu có thể thông qua tẩy lễ, thì sẽ dâng cả đời thành linh lạc, thần bộc.
Nếu không thể thông qua, thì tiềm lực toàn thân bị kích phát đến hao hết, sau mấy chục giây điên cuồng, huyết nhục thối rữa mà chết.
Mùa thu năm 1124, Linh đình tuyên bố thành lập Tập Hiền viện, công khai xác định Minh giáo, huỷ bỏ tẩy lễ của Mật giáo.
Mùa xuân năm 1125, trên dưới Mật giáo tán loạn, các nơi tiêu diệt dư nghiệt trên quy mô lớn.
Năm 1126, Tập Hiền viện thăng cấp, được định là quản lý mọi việc đạo môn trong thiên hạ, cũng giám sát tất cả sự vụ của Mật giáo, đến tận đây, dư nghiệt Mật giáo không còn tung tích gì nữa.
Mùa thu cùng năm đó, Tập Hiền viện truyền đạt pháp lệnh: Không có bất cứ kẻ nào được điều tra những vấn đề liên quan đến sự vụ của Mật giáo.’
Mặc dù trong phần tình báo này không phải viết ít, nhưng nội dung đại khái có thể giúp cho Trương Vinh Phương hiểu rõ ghi chép tương quan.
Phía dưới cùng còn có một đoạn nói rõ.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetLà nói về nguồn gốc văn tự Mật giáo. Văn tự trong tờ vải của Mật giáo là một loại văn tự cổ đại tên là tỏa văn.
Người biết kiểu văn tự này ở cả Đàm Dương cũng không nhiều.
Trên tình báo liệt ra ba cái tên, đều là người hiểu tỏa văn.
Ghi nhớ những cái tên này ở trong lòng, Trương Vinh Phương lại nhìn xuống, người cung cấp tình báo này — Hùng Vũ Nghiệp.
Sau đó mới ném vào chậu than một bên để đốt cháy.
Nhiệm vụ của Kim Sí Lầu, được Linh đình coi trọng, tượng thần quỷ dị, con dấu quan trọng, khiến hắn hiểu rằng, chuyện này tạm thời dừng ở đây được rồi.
Không thể công khai điều tra nữa, nhất định phải chậm rãi hiểu rõ trong âm thầm.
‘Vừa vặn bây giờ thuộc tính sinh mệnh của ta còn đang tích lũy, xem cái gì có thể đánh vỡ cực hạn, đạt tới cửu phẩm.
Ngoài ra, trước thử tìm người học tập kiểu tỏa văn này một phen. Hùng Vũ Nghiệp, ngược lại có thể điều hắn đến, hỏi cẩn thận xem.’
Về phần trên quan trường, sau khi hắn xin hai lần, thì đã có thể quay lại Minh Kính Cung, phương diện nhậm chức cũng không cần lo lắng.
Trước tiên tùy tiện tìm chỗ chuyển sang một chút là được.
Mấu chốt bây giờ vẫn là không thể để người ta biết, hắn đang ngầm điều tra sự việc có liên quan đến Mật giáo.
Dấu vết trước đó cũng phải dọn dẹp sạch sẽ từng chút một.
Sau khi trở về từ Kim Sí Lầu, Trương Vinh Phương yên tâm ở nhà, giúp Hoàn Nhan Lộ giảm cân mỗi ngày, đi làm, tập võ và nghỉ ngơi.
Trong khoảng thời gian còn lại, có vẻ như hắn đã hoàn toàn từ bỏ hành động thu thập những tài liệu liên quan với tượng thần trước đó.
Hắn đã theo dõi toàn bộ quá trình thay đổi của tượng thần tẩy lễ.
Làm cho người ta có cảm giác, nó giống như một loại tăng cường cải tạo.
Loại sợi kim loại đó không nên là sản phẩm của thời đại này.
Cảm giác mâu thuẫn kỳ lạ này khiến trong lòng hắn có rất nhiều suy nghĩ, hắn bắt đầu suy nghĩ Đại Linh, Mật giáo đến cùng là loại tồn tại gì.
Ngày 5 tháng 12.
Mưa tạnh rồi, không còn ngắt quãng.
Lý Hoặc Vân đặt một bàn tiệc rượu ở Bạch Yên lâu để kỷ niệm sinh nhật lần thứ hai mươi của mình.
Lần này là yến tiệc riêng, nên mời một số người đến dự.
Trương Vinh Phương được mời tham gia, sau khi uống vài chén rượu, hắn về nhà cũng đã hơn một giờ sáng.
Vừa mở cửa sân, hắn nhìn thấy một con chim màu đỏ đang đứng lặng lẽ trên cành cây trong sân, với đôi mắt như hồng ngọc nhìn hắn không rời.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.