Đột nhiên có một tiếng vang trầm.
Rầm!
Trương Vinh Phương lui ra phía sau hai bước, vẻ kinh hãi trên mặt càng đậm.
Bát phẩm!
Nam tử này thế mà…
Không đợi hắn lấy lại tinh thần, nam tử gầm nhẹ lần nữa, phất tay đánh tới chỗ hắn.
Một chưởng này thế mà còn nhanh hơn so với lúc nãy một chút.
Lúc này Trương Vinh Phương không dám sơ suất, nâng cao đùi phải, hung hãn dùng Súc Bộ Trọng Sơn Phá Hạn kỹ.
Một tay một chân va chạm ngay lập tức.
Rầm!
Trương Vinh Phương lùi lại mấy bước, sắc mặt hơi đỏ lên, đùi phải hơi ẩn ẩn thấy đau.
Hắn mà lại bị thương?
Đúng lúc này.
Cạch.
Đột nhiên nam tử duy trì một động tác giơ tay, đứng tại chỗ bất động.
Dòng máu tươi chảy ra từ mắt tai mũi của hắn ta.
Bịch bịch.
Nam tử ngã xuống đất không một tiếng động.
Phát ra một âm thành xèo xèo nhỏ bé giống như bùn đất khô cạn chợt được dòng nước tẩm bổ.
Cơ thể nam tử dân cờ bạc chậm rãi khô quắt xuống, giống như túi da mất đi sức chống đỡ.
Trương Vinh Phương đứng tại chỗ không kịp thở, cảm giác cổ họng có vị rỉ sắt tràn ngập.
Hắn lau dưới lỗ mũi, giơ tay ra nhìn.
Là máu.
Hắn thế mà lại bị đánh mạnh đến nỗi chảy máu nội thương!
Quét mắt thanh thuộc tính, tạm thời thuộc tinh sinh mệnh giảm xuống ba điểm.
‘Vật kia là gì?’
Hắn nhặt một gậy gỗ từ rễ thô, thăm dò nam tử dân cờ bạc.
Đối phương hoàn toàn bất động, da thịt thì giống như bùn nhão, đâm một cái ra một lỗ nhỏ.
Trương Vinh Phương lại đi nhìn tượng thần.
Gậy gỗ nhẹ nhàng đụng vào một cái.
Sột soạt.
Tượng thần hoàn toàn sụp đổ, vỡ nát thành rất nhiều hạt cát nhỏ.
“Hết rồi?” Sắc mặt Trương Vinh Phương ngạc nhiên.
Hắn đứng tại chỗ, thăm dò nam tử mấy lần nữa, xác định đối phương hoàn toàn không còn động tĩnh, lúc này mới tiến lên kiểm tra.
Thi thể của nam tử giống như một túi da lỏng lẻo, toàn bộ xương cốt huyết nhục bên trong đã hòa tan thành dịch nhờn và bùn nhão.
Trương Vinh Phương đưa tay kéo tóc của đối phương, giống như nắm lên một bóng hơi đựng nước hình người.
‘Đây là nguyên nhân mà vốn dĩ Linh đình luôn luôn đuổi giết Mật giáo sao?’
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetLực sát thương mãnh liệt như vậy, chỉ là một người bình thường mà có thể bộc phát tốc độ và sức mạnh khiến hắn cũng bị thương.
Không cần phối hợp chiêu thức, đánh lung tung đã có thể đả thương hắn.
Đoán chừng phẩm cấp nam tử kia tăng lên đã đạt tới cửu phẩm.
Chỉ là một tượng thần thế mà có thể khiến một người bình thường lập tức bay lên cửu phẩm…
Chẳng trách Linh đình luôn cảnh giác cao độ như thế.
Nếu đổi thành một quân nhân thể chất cường hãn hơn đến lễ bái, uy lực kia…
Trương Vinh Phương hoàn toàn không dám nghĩ đến.
Hắn cẩn thận thu thập cát mịn do tượng thần vỡ thành lại, dùng cái túi sắp xếp gọn.
Sau đó đào hố chôn kĩ thi thể, lúc này mới nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
Không lâu sau khi hắn rời khỏi cánh rừng.
Một bóng người cao lớn bao bọc toàn thân trong mũ che màu xám chậm rãi xuất hiện ở vị trí tượng thần sụp đổ.
Hắn ngồi xuống, tay dính một hồi cát tro ít đến nỗi không thể nhìn thấy tản mát trên mặt đất.
“Không phải người của triều đình… Tượng thần đã bị dùng hết. Nhưng mà người đâu?”
Một người khác cái mặc áo bào màu xám giống như hắn đi ra từ trong rừng bên cạnh.
“Tìm không thấy coi như xong. Thoạt nhìn là không thành công, đi thôi.”
“Hửm.”
Hai người không còn nhìn nhiều, đứng dậy nhanh chóng rời khỏi.
*
*
*
Bình Nha tự.
Từng tờ bản thảo tình báo không ngừng được thả xuống từ tay Trương Vinh Phương.
Hắn nhanh chóng tìm kiếm rất nhiều thông tin về tượng thần, Linh đình, Mật giáo ở đây.
Tìm tình báo trực tiếp không thấy, thế thì… Gián tiếp thì sao?
Tình huống tượng thần khiến cho trong lòng hắn hiểu rõ.
Mật giáo, Linh đình, chỉ sợ là những nơi này ẩn giấu càng sâu thứ gì đó phía sau thế đạo này.
Mật giáo có thứ gì đó phiền phức như tượng thần.
Như vậy tất nhiên Linh đình có thứ gì đó có tính đối kháng ngang hàng.
Liên tưởng tới những mảnh vỡ tượng thần bị đánh nát.
Có vẻ như trong lòng Trương Vinh Phương có chút suy đoán.
‘Tượng thần đã vỡ vụn mà tổ hợp lại lần nữa, còn có thể có hiệu quả mạnh như vậy, như vậy, nếu là lúc hoàn chỉnh cả người, có phải có hiệu quả càng mạnh hơn nữa hay không? Hoặc là nói, không có tác dụng phụ nghiêm trọng như vậy nữa?’
Đúng lúc này, bên ngoài đại điện có một bóng người nhanh chóng vào cửa, rất nhanh quỳ một chân trên đất với Trương Vinh Phương.
Bóng người mang mặt nạ màu đen giống nhau, chỉ là chỗ mi tâm không có ngấn màu trắng cùng loại với ba con mắt.
“Bạch Ưng đại nhân, phủ thành truyền đến tin khẩn!”
“Mang lên.” Trương Vinh Phương buông văn bản xuống, quay người.
Người vừa tới dâng một đoạn ống trúc đặc biệt lên.
Mở sáp niêm phong, nhổ cái nắp, rất nhanh đã Trương Vinh Phương đổ ra một cuộn giấy thật nhỏ từ trong ống trúc.
Mở cuộn giấy ra.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.