Skip to main content

Chương 298: Tìm (1)

10:37 chiều – 23/02/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại
Cấu hình

“Đó… hình như là pháo hoa cầu cứu của Đại Dương Tự?” Hắn không hiểu nhiều về Đại Dương Tự cho lắm.

Chỉ biết là toàn bộ Đàm Dương, Đại Dương Tự là thế lực dân gian xếp hạng thứ nhất, trong đó cao thủ đông đảo, nhưng rất nội liễm, ngày bình thường niệm kinh bái phật, ít có thị phi.

Hôm nay lại không biết có chuyện gì xảy ra.

“Có điều mặc kệ cái gì đều không liên quan đến ta.”

Không để ý thêm, Trương Vinh Phương tập luyện toàn bộ chiêu số của Hồi Xuân Tịnh Thì phù điển xong, sau đó là làm quen với Ưng Trảo Công, Long Xà Đề Túng thuật vân vân.

Cuối cùng tắm rửa rồi nằm ngủ.

Tình báo của Kim Sí Lầu tới rất nhanh, ban đêm ngày thứ hai đã đến trong tay Trương Vinh Phương.

Trên đó là một địa chỉ, một địa chỉ của huyệt khai quật ra mảnh vỡ tượng thần ấy.

“Rừng Cổ Gà thôn Đại Cước huyện Đồng Húc.”

Thừa dịp trong đội có một đội phó mới tới, lúc này Trương Vinh Phương xin nghỉ, đi thẳng đến địa chỉ này.

Hiện giờ hắn khá là tò mò về tượng thần này.

Thứ này có thể ảnh hưởng đến thanh thuộc tính, khiến cho nó sản sinh ra phản ứng. Đằng sau nó chắc chắn ẩn giấu bí mật rất sâu.

Còn có Đại Linh.

Đất đai khổng lồ như thế, lấy trình độ khoa học kỹ thuật cổ đại như hiện giờ, để quản lý đất đai khổng lồ cỡ đó hẳn là tương đối bất tiện mới đúng.

Cho dù có các loại thủ đoạn truyền tin như bồ câu đưa tin vân vân, cũng có khoảng cách cực hạn để truyền tin.

Có điều những bí ẩn này, có thể chờ đến sau này khi hắn ngồi trên địa vị cao rồi, cũng có thể chậm rãi lý giải.

Bây giờ mấu chốt là, thừa dịp trong khoảng thời gian hắn xin quay lại đạo cung, cấp tốc biết rõ bí mật của thanh thuộc tính.

*

Huyện Đồng Húc, là một trong bảy huyện nằm phụ cận Đàm Dương.

Trước đó bởi vì khởi nghĩa náo động, quan đạo phong tỏa, thế nên không thể thông hành.

Hôm nay nghĩa quân bỏ chạy, con đường lại thông, Trương Vinh Phương chỉ tốn một ban ngày là tìm được chỗ thị trấn.

Hắn không ở lại thị trấn lâu, lên tiếng hỏi địa chỉ cụ thể rồi nhờ người địa phương dẫn đường, đi thẳng đến chỗ mục đích.

Ở loại thời đại này, không có điện thoại di động, bản đồ hướng dẫn, thứ duy nhất có thể dựa vào cũng chỉ có người địa phương dẫn đường.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Trải qua hai ngày tra tìm.

Cuối cùng, trong một mảnh núi hoang ở gần thôn Đại Cước, Trương Vinh Phương tìm được nơi có tên là rừng Cổ Gà.

Nguyên nhân có cái tên rừng Cổ Gà là vì hình dạng tổng thể của nó, từ bên trên nhìn xuống, nó giống như một cái cổ gà thon gầy.

Trong đó bóng rừng rậm rạp, ánh sáng mặt trời không thể chiếu thẳng vào.

Bên trong rất nhiều mộ địa bừa bộn, không ít mộ hoang đều bị trộm mộ đào ra.

“Công tử, nơi này chính là rừng Cổ Gà mà ngươi muốn tìm, trước đó có không ít người đào đồ vật ở bên trong, nói là có đồ cổ, cầm theo rất nhiều đồ chạy trốn.

Hiện tại ít người đào rồi, cũng quạnh quẽ hơn. Đoán chừng là bị đào hết cả rồi.”

Người hướng dẫn là một nông dân làn da đen thui. Lá gan rất lớn.

Hắn mang Trương Vinh Phương đi thẳng một đường tới ngoài cánh rừng rồi cũng dừng lại.

“Bên trong thì ta không vào tiếp nữa, công tử ngài tài cao mật lớn, thì tự vào xem là được rồi. Có điều ta nhắc nhở một chút, nơi này buổi tối đến sẽ có sói, thế nên công tử nhất định nhớ kỹ phải ra ngoài trước khi trời tối. Nhà ta ngụ ở thôn Đại Cước, công tử tới tùy tiện tìm người, cứ nói tìm Triệu Bách Đậu ta là được!”

“Đa tạ.” Trương Vinh Phương gật đầu, đưa năm lượng tiền bạc đã giao kèo trước đó qua.

Triệu Bách Đậu nhất thời vui vẻ ra mặt, tiếp nhận số tiền đếm lại.

“Được rồi công tử, trong rừng này thỉnh thoảng sẽ có người ra vào, đều là mấy tên trông rất hung ác khó đối phó, a… không phải ta đang nói ngài đâu! Cái này… dù sao ngài nhất định phải cẩn thận đấy.”

“Đã biết.” Trương Vinh Phương đáp: “Ngươi trở về đi.”

Hắn cầm bọc đồ có chút lương khô, đi nhanh hướng trong rừng.

Trong rừng Cổ Gà phần lớn là gỗ tùng.

Từng cành lá của cây tùng giống như từng tầng võng tinh mịn, rậm rạp, tầng tầng lớp lớp, che đậy ánh sáng mặt trời vốn không còn nhiều ở bên ngoài.

Còn chưa đi vào, Trương Vinh Phương đã ngửi thấy mùi hương gỗ tùng thoang thoảng.

Trong đất rừng, nấm mồ nối tiếp khắp nơi, có hoàn chỉnh, có bị đào ra, bên trong nó quan tài vỡ thành mấy khối, rơi rải rác ở bên ngoài.

Phần lớn nấm mồ không có mộ bia.

Trong rừng u ám, tia sáng lờ mờ chiếu xuống, rơi vào giữa bụi cây, bụi cỏ, nấm mồ, trái lại lộ vẻ vô cùng hỗn độn.

Trương Vinh Phương nắm thật chặt bao đồ, mũi chân điểm phía trước một cái, bước nhanh đi xuyên qua giữa các nấm mồ.

Dựa theo tình báo lấy được lúc đến, nơi tượng thần xuất thổ, là hầm mộ lớn nằm ở chỗ sâu nhất trong rừng Cổ Gà.

Đi qua mấy chỗ nấm mồ, rất nhanh, một cái hố to lõm xuống rõ ràng xuất hiện phía trước, hiện ra trong tầm mắt của Trương Vinh Phương.

Bình luận

Để lại một bình luận