Trong lòng Trương Vinh Phương thở phào một cái.
Quả nhiên, phương hướng hắn lựa chọn không có sai.
Đề thăng Quan Hư Công, cứng rắn dựa vào thời gian tu hành hắn nặn ra, hậu tích bạc phát (tích lũy từ trước, giờ có tác dụng), nhờ chỉ điểm của Hư Nhất đạo nhân, lâm trận đột phá.
Hôm nay chẳng khác gì là bớt được một điểm thuộc tính.
Đừng thấy hiện tại chỉ là một điểm.
Dưới sự nỗ lực, nhìn ra lâu dài thì một năm tiết kiệm một điểm, mười năm chính là mười điểm! Hai mươi năm, ba mươi năm năm mươi năm thì sao??
Đây mới thực sự là vương đạo của tiết kiệm!
Trong lòng Trương Vinh Phương thỏa mãn.
Lúc này tai thanh mắt sáng, đầu óc hắn cũng vô cùng rõ ràng sinh động.
Hắn không tự chủ được mà đi ra phòng ngủ, đứng ở giữa sân bắt đầu chậm rãi bày ra thức mở đầu luyện pháp của Định Hồn Phù.
Phù!
Một cơn gió nhỏ dâng lên, động tác Trương Vinh Phương mau lẹ bắt đầu luyện tập khuôn sáo rèn luyện khí huyết của Định Hồn Phù.
Chỉ là lúc này đây, luyện đến phân nửa, hắn vẫn ngừng lại.
“Vẫn còn đau như bị xé rách… có điều… so với trước kia có vẻ nhẹ hơn một chút rồi!”
Hắn cảm nhận tỉ mỉ, khi rèn luyện khí huyết trước đó, hắn vừa mới luyện, thân thể vừa bị điều động thì đã cảm giác đau đớn.
Nhưng lần này, hắn phải luyện hơn phân nửa mới cảm giác đau nhức.
Điều này nói rõ cái gì?
Nói rõ suy nghĩ này là chính xác!
Đề thăng thuộc tính sinh mệnh, thực sự có thể đề cao hạn võ công của mình!
“Khó trách cao thủ đỉnh cấp trong truyền thuyết, mỗi người đều là văn võ song toàn. Cái văn võ song toàn này, rất có khả năng chính là chỉ tu hành văn công.”
Bỗng nhiên, Trương Vinh Phương chợt nhớ tới Thánh nhân Khổng Tử đời trước.
Vị Đại Thánh Nhân ấy hẳn được tính là điển hình của văn võ song toàn.
Đồn rằng vị này có sức có thể khiêng cửa thành, một mình quát lui mấy trăm quân sĩ mai phục. Mang theo một nhóm đệ tử, tại thời kì Xuân Thu chiến quốc chiến loạn nổi lên bốn phía đạo phỉ hoành hành cũng có thể bình an vô sự.
Có người nói đệ tử Tử Lộ chính là bị Khổng Tử lấy “lý” thu phục người, mới có thể thật lòng phục tùng.
Con người Tử Lộ rất thích tranh đấu tàn nhẫn, tôn sùng vũ lực, nếu ai tin tưởng hắn thực sự nguyện ý giảng đạo lý với người khác, vậy mới là ngu dốt thật sự.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetLoại người này ngươi không khuất phục được hắn ta, thì hắn ta hoàn toàn sẽ không ngồi xuống tâm bình khí hòa (tâm thái ổn định) nghe ngươi nói chuyện.
“Xem ra ta đã đi đúng đường rồi. Kế tiếp đó, trước tiên luyện Quan Hư Công đến đỉnh rồi hãy nói!”
Lúc này Trương Vinh Phương một lần nữa dấy lên niềm hi vọng đối với tương lai.
Tuy tác dụng do thuộc tính sinh mệnh tăng lên chỉ vô cùng yếu ớt.
Chỉ khiến hắn giảm bớt đau đớn khi rèn luyện khí huyết.
Nhưng đó là một khởi đầu tốt.
Lúc này khi trong đầu đang rõ ràng, hắn bỗng nghĩ tới lão gia tử trong tiệm sách vào ban ngày.
Tuy lão gia tử nhìn như rộng rãi, có thể thấy lão ta cam nguyện mở cửa tiệm ở hẻm Yên Liễu, không tuyên truyền ra ngoài là biết mặc dù lão ta không lo cơm áo, nhưng trong lòng vẫn buồn khổ.
Thế đạo Đại Linh cường thịnh, nhưng loại cường thịnh ấy được xây dựng nên dưới chế độ bất thường.
Thứ nó dựa vào là võ lực vô cùng cường đại của Linh đình để uy hiếp chống đỡ.
Một khi võ lực của Linh đình hơi yếu đi chút, sợ rằng thiên hạ này…
“Như vậy xem ra, nếu Trục Nguyệt đao quả là liên lụy đến bí ẩn của Linh đình, thì không khó để hiểu được tại sao mặt trên sẽ coi trọng như thế.”
Trương Vinh Phương suy đoán, Trục Nguyệt đao đoán chừng là liên lụy đến bí ẩn gièm pha không thể cho người khác biết của Linh đình, hoặc là lực lượng nào đó chỉ có Linh đình nắm giữ.
Đứng ở trong sân, hắn ngửa đầu nhìn bị ánh trăng bị màn mây mờ che giấu.
Nhớ tới lão nho sinh kia nói, bách tính xung quanh áo cơm không lo, an cư lạc nghiệp.
Lúc đó hắn không nghĩ nhiều, hôm nay lại hồi ức lại, lời này cảm giác không phải là trào phúng ngược lại sao?
Nếu đều an cư lạc nghiệp, vậy Man tộc của nguyên thân hắn cần gì phải gian nan cầu sinh như vậy? Hà cớ gì tỷ tỷ của nguyên thân phải leo lên quyền thế? Tại sao phải có nhiều người Man chen vào Đạo Phật như vậy?
Nói cho cùng… thế đạo này, có thể hại người, không phải chỉ có đói khổ lạnh lẽo…
Không thể luyện võ, Trương Vinh Phương dứt khoát trở lại trong phòng, lấy rương nhỏ có khóa ra.
Hắn dùng chìa khóa mở khóa, sau đó mở rương.
Bên trong dùng vải tơ màu trắng bao lấy hai thứ.
Một cái chính là bình sứ đen dài chừng bàn tay, bên trong là Kim Tỳ đan, cũng là thuốc bổ Diệp Bạch Kim Sí Lầu tặng cho hắn.
Cái còn lại chính là mảnh vụn cầu đá của tượng phật ban ngày hắn mua được.
Không quản mảnh vụn đó, Trương Vinh Phương lấy trước bắt đầu Kim Tỳ đan.
Trước đó hắn đã lấy đi một ít, cho gà Tam Hoàng nếm thử.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.