Những ngoại tộc không giống với người của Đại Linh như bọn họ, ở chỗ này rất bị xa lánh.
Trong bốn người của Đại Linh, người Linh và người Hồ Tây có vóc dáng cường tráng, hình thể cao to. Từ trước đến nay khinh thường mấy người Tây Dương ngoại quốc nhỏ gầy như bọn họ.
Loại kỳ thị này biểu hiện rất nhiều ở các phương diện sinh hoạt.
Quan sai kiểm tra an toàn thiết bị vừa nãy chỉ là một trong số đó mà thôi.
Dưới sự hướng dẫn của chủ tiệm, Trương Vinh Phương vào cửa hàng.
Trong tiệm này khắp nơi đều đặt vật có chứa ký hiệu tôn giáo chữ thập.
Trên quầy vẫn còn đặt một quyển thư tịch lớn có bìa mặt làm bằng đồng, Trương Vinh Phương hoàn toàn không nhận ra đó là tiếng gì.
Hắn dạo qua xung quanh một vòng, phần lớn trong đó là các loại đồ vật như đồng hồ.
Thật ra khiến hắn không ngờ tới là, lúc này đã có đồng hồ rồi.
Có điều đồng hồ lúc này đều rất lớn.
Một cái nhỏ nhất đều có kích cỡ như dưa hấu.
Trừ đồng hồ ra, chính là một quầy các loại đồ chơi nhỏ, hấp dẫn sự chú ý của hắn.
“Những thứ này là cái gì?”
Trương Vinh Phương đi tới trước cái quầy này, tỉ mỉ kiểm tra mấy thứ đó.
Mấy thứ lớn lớn nhỏ nhỏ, giống như là linh kiện của máy móc được đặt chỉnh tề trên vải xám.
Hắn cầm lấy lên nhìn, đồ vật có lớn chừng quả trứng gà, như là một khối lập phương khuyết khẩu đen.
“Những thứ này là ta mua lại từ quê hương ta, đều là đồ cổ, đồ cổ!” Lão đầu tóc vàng dùng khẩu âm có chút quái dị giới thiệu.
“Nếu như đại nhân ngài muốn mua, tính ngài nửa giá!”
“Đồ cổ?” Trương Vinh Phương nhíu mày, chưa bao giờ thấy qua loại đồ cổ này.
Trong mắt của hắn thanh thuộc tính mở ra đang không ngừng đảo qua những tạp vật ấy.
Trừ thứ như là linh kiện máy móc kia, sát bên rìa vải xám vẫn còn đặt một số thứ khác nữa.
Trong đó có như là vỏ sò cổ xưa, sừng một số động vật, thực vật phơi khô sắc bén có răng cưa.
Còn có nửa đoạn sách đá viết dấu hiệu chữ viết không biết tên.
Khoan khoan.
Bỗng nhiên tầm mắt hắn khựng lại, đồng tử hơi giãn ra.
Thanh thuộc tính có phản ứng!
Trương Vinh Phương bất động thanh sắc cầm lấy thứ khiến thanh thuộc tính có phản ứng.
Đó là một thứ giống như quả cầu đá, khắp nơi trên mặt quả cầu đều viết chữ giống như chữ Phạn của Phật Môn.
Trong thanh thuộc tính hiện chữ thế này.
[Trực giác cảnh kỳ: Đây có vẻ như là một bộ phận của pho tượng nào đó của Đạo Môn, hiện giờ nó bị phá hủy thành mảnh vụn, thân là người Đạo Môn, sau khi ngươi thu thập hoàn chỉnh, có thể thử xem lễ bái nó xem…’
Cái quỷ gì thế??
Trương Vinh Phương ngẩn ra, lễ bái?
Thứ này chẳng lẽ lại là một tượng thần?
Nhưng cho dù là tượng thần, lễ bái với nó chẳng lẽ lại có thể khiến thần tiên hiển linh?
Hắn không thể hiểu được.
Có điều thân là Bạch Ưng- một trong hai người cầm quyền cao nhất của Kim Sí Lầu Đàm Dương, hắn có thể tìm đọc không ít điển tịch ghi chép tình báo trong lầu.
Trở về ngược lại là có thể lật xem kỹ càng.
Ở Đại Linh, cho đến ngày nay, hắn đều chưa từng nghe nói có sự kiện kỳ dị gì phát sinh.
Thế nên hắn nghĩ rất có thể không phải là thần tiên hiển linh, mà có thể là bên trong thứ này giấu cơ quan gì đó, cần lễ bái mới có thể mở ra.
“Cái này bán thế nào?” Hắn cầm lấy cầu đá, hỏi chủ quán.
“Cái này không bao nhiêu tiền, tặng cho ngươi đấy!” Lão bản hào phóng nói.
Thứ này nhưng thật ra là lão ta thu được ở nông thôn bản địa, căn bản không phải mang tới từ quê hương, thế nên dứt khoát không lấy tiền luôn.
Nhưng bất kể như thế nào, Trương Vinh Phương vẫn để lại một lượng bạc, mới mang theo cầu đá xoay người rời khỏi.
Hắn quét mắt trong cửa hàng một lần, cũng chỉ có quả cầu đá này khiến thanh thuộc tính có phản ứng.
Mang theo cầu đá, hắn tiếp tục đi dạo về phía trước, lại tiến vào ba cửa tiệm nhiều tạp vật mới lạ.
Nhưng hắn không hề tìm được đồ vật có phản ứng nào nữa.
Trương Vinh Phương cũng không rõ ràng lắm thanh thuộc tính phải gặp phải cái gì mới có thể có phản ứng.
Nếu bên ngoài không gặp được, vậy cũng chỉ có thể xem hội trao đổi sách cũ sau đó thôi.
Về đến trong nhà, hắn đặt viên cầu chung một chỗ với Kim Tỳ đan, bỏ vào trong rương nhỏ có khóa.
Sau đó chính là chờ đợi, dưỡng thương, cùng với tuần tra tư liệu của cầu đá trong Kim Sí Lầu.
Lúc rãnh rỗi, hắn còn luyện một chút Quan Hư Công. Kỳ vọng không cần điểm thuộc tính cũng có thể nâng lên một tầng điểm sinh mệnh.
Quan Hư Công chú trọng một hít vào chín thở ra, chậm rãi phân lượng khí tức phun ra.
Cảnh giới cũng chia ra rất đơn giản. Trước luyện tinh hóa khí, sau đó tích góp từng tí khí tức một, lớn mạnh tới trình độ nhất định rồi đả thông kinh mạch đại tiểu chu thiên của cơ thể, sau đó chính là nếm thử Trúc Cơ, Kết Đan.
Sau khi Kết Đan thành công, còn cần chuyển đan chín lần, lần chuyển thứ chín là có thể thành tựu Kim Đan.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.