“Thế nên, ngoại trừ không thể làm quan, bọn ta không hề hiếu gì cả. Hiện tại sống cũng rất vui vẻ.”
Cuối cùng lão điếm chủ tổng kết.
“Bọn ta không cần thương hại, chẳng qua là tạm thời rơi vào thung lũng mà thôi.”
Lão gia tử nhìn Trương Vinh Phương có chút ngạc nhiên, lại nói.
“Thật ra thiên hạ hôm nay, mặc dù binh dịch nhiều lần, nhưng dân chúng coi như là sống tốt. Chỉ nói thành Đàm Dương này, dân chúng toàn thành, ngươi có nghe nói ai bị chết đói chết cóng không?”
Trương Vinh Phương nhất thời sửng sốt, khẽ lắc đầu.
“Không có.”
“Thế đó.” Lão gia tử cười nói: “Đại Linh coi trọng tài nghệ công tượng, cũng trọng việc đồng áng, mấy lần thay đổi chế độ xã hội nông thư, cải tiến trồng, bây giờ sản lượng việc đồng áng tăng nhiều. Dệt cũng nhờ có công cụ đề thăng, hiệu suất không chỉ gấp bội.”
“Rồi vừa mở hải vận, sứ thanh hoa, lưu ly bích hoạ, lá trà, nước rượu vân vân bán ra bên ngoài, lượng lớn tiền bạc tài nguyên chảy vào. Mọi người ấy, cuộc sống này trôi qua cũng càng ngày càng dễ chịu.”
Trương Vinh Phương không phản bác được.
Suy nghĩ kỹ một chút, rõ ràng Linh đình binh dịch nhiều như vậy, nơi nơi khởi nghĩa, nhưng lại không thành được gì.
Trong thời gian hai năm hắn tới đây, cực ít khi nghe nói có dân chúng bị chết đói chết cóng.
Mà binh dịch suy nghĩ kĩ thì thật ra không nhiều người chết lắm… Rất nhiều binh dịch xong số lượng trở về gia đình cũng không ít.
Nghe nói là bởi vì, đại quân Linh đình xuất chinh, bình thường sẽ mạnh mẽ chinh phục dân chúng tác làm pháo hôi tiên phong.
Tiên phong khiến những người bị chinh phục ấy công thành tiêu hao, chờ quân địch uể oải bất kham rồi lại cho chủ lực lên.
Hơn nữa tinh nhuệ quân đội Linh đình rất mạnh, các loại cỗ máy chiến tranh hoàn mỹ đầy đủ, thế nên số thương vong thật sự không nhiều.
“Dân chúng ấy, chỉ cần có ăn có mặc, áo cơm không lo, thì đều có thể thành thành thật thật.” Lão gia tử than thở.” Triều đình hiện nay… chính là có thế cực mạnh, đưa mắt nhìn bốn phía, nước nào dám phong tỏa bế quan, liền đại quân áp cảnh quét ngang tất cả. Mạnh mẽ mở biên giới.
Hoặc mậu dịch, hoặc chinh phục. Lấy máu thịt của vạn tộc, xây nên an cư lạc nghiệp của chúng ta, nghiệp lớn như thế… Đáng tiếc… Đáng tiếc…”
Lão điếm chủ không có tiếp tục nói hết, chỉ là ánh mắt có chút tiếc hận.
Trương Vinh Phương cũng không có hỏi lại. Hắn nhìn ra được, lão gia tử đây không phải là nói dối, mà là thật tâm suy nghĩ.
Hắn chắp tay, không tiếng động xoay người rời khỏi.
Ra khỏi tiểu điếm Thư sơn hữu kính, hắn dựa theo chỉ dẫn của lão gia tử đi vào phía càng sâu trong đường tắt.
Không bao lâu, tiệm xướng kỹ hai bên cũng rất thưa thớt.
Một gian cửa hàng có chiêu bài tên là Kỳ Dị trai xuất hiện ở trước mắt hắn.
Ván cửa cửa hàng cũ kỹ, đại môn nửa mở.
Một lão đầu tử tóc vàng mắt xanh lông quăn đang cúi đầu cười làm lành với mấy quan sai vào cửa kiểm tra, nhỏ giọng đang nói gì đó.
Không bao lâu sau, lão ta đẩy một cuộn tiền giấy trong tay áo tới, lại ôn tồn khẩn cầu vài cái.
Đáng tiếc mấy tên quan sai nhăn mặt, vẫn không muốn rời đi. Ánh mắt đánh giá xung quanh, dường như muốn bới thêm chút gì nữa.
Trương Vinh Phương híp mắt đi ra phía trước.
“Chuyện gì xảy ra thế?” Hắn nghiêm mặt, tùy ý lên tiếng hỏi.
Mấy tên quan sai thấy hắn, một người trong đó biến sắc, tức khắc nhận ra.
“Ồ, Trương đội! Trước đó không lâu ta đã gặp qua ngài ở Hình Ngục bộ nhiều lần.”
Hắn vội vàng tiến lên chắp tay hành lễ.
Quan lớn một cấp đè chết người.
Mặc dù Trương Vinh Phương không trực tiếp quản bọn họ, nhưng vị này cùng công tử nhà họ Lý hợp ý nhau lắm đấy.
Tranh chấp với Lâm Kỳ Tiêu tiểu thư, lúc đó cũng bị coi thành việc trà dư tửu hậu truyền đi khắp nơi.
Rất nhanh, mấy quan sai phụ trách dò xét an toàn phòng ốc hỏa hoạn đều nhận ra thân phận của Trương Vinh Phương.
Mấy người bèn vội vàng tiến lên hành lễ.
“Trương đội, đám tiểu nhân đang phụng mệnh tuần tra an toàn hoạ ngầm bên này, đây không phải vừa vặn đến nơi này sao.”
Người lên tiếng trước cười giải thích.
“Kiểm tra xong chưa? Ta còn muốn đi dạo tiệm nữa.” Mặt Trương Vinh Phương không chút thay đổi.
“Xong rồi, xong rồi. Đã xong rồi, bọn ta lập tức đi ngay.”
Mấy người không muốn gây phiền toái, không nói Trương Vinh Phương trước mắt này vốn có bối cảnh thâm hậu, võ lực cường hãn.
Chỉ nói hắn nhậm chức ở Hình Ngục bộ đó là địa phương nào?
Không biết lúc nào mình sẽ có việc cầu đến trên đầu người ta nữa.
Mấy người rất nhanh lưu lại tên tuổi, xoay người rời khỏi, đi tới nhà tiếp theo.
Lúc này Trương Vinh Phương mới nhìn về phía lão đầu tử tóc vàng.
“Chủ quán, ta xem một số vật cũ.”
Trong tiệm sách không tìm được bí tịch văn công đã khiến hắn có chút thất vọng rồi, hi vọng bên này có thể kiếm được gì đó.
“Mời ngài vào, mời vào!” Lão đầu tử thở phào nhẹ nhõm, khá là cảm kích với hắn.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.