“Đã nói lúc lão nương buôn bán thì chớ vào! Tiểu tử thúi nhà ngươi sao lại không nghe thế? Ban ngày đừng gọi ta, đừng để bạn học của ngươi nghe được…”
Giọng nói chậm rãi hạ xuống.
“Thế nhưng ngươi vốn là mẫu thân của ta mà? Người khác nói ta ta đánh liền hắn!”
“Đánh đánh đánh, mẹ nó ngươi đánh thắng được ai? Đánh người bị thương vẫn không thể nhận lỗi đưa tiền…”
Giọng hai mẫu tử dần dần thấp xuống.
Trong lòng Trương Vinh Phương than nhẹ, cất bước đi vào tiểu điếm Thư sơn hữu kính đó.
Trong tiệm rất âm u, chỉ là một cái giá sách hình vuông.
Trên vách tường hai bên, phân ra từng dãy ô vuông dài mảnh, bên trong ô vuông để từng quyển sách.
Những sách này thoạt nhìn đã hư hao không ít, đều dùng ngòi bút lông tinh tế viết lên mặt bìa tên sách.
Tam Tự Kinh, Thanh Luật Khải Mông, Hiếu Kinh, Nhĩ Nhã…
Từng quyển sách kinh điển của Nho gia, phân tán sắp hàng chỉnh tề.
Nhìn những cái tên kinh điển nghe nhiều nên thuộc ấy, Trương Vinh Phương bỗng nhiên có cảm giác trở lại đời trước.
Rất nhiều nơi của Đại Linh tương tự với thế giới cổ đại của đời trước, có đôi khi hắn hoài nghi, thế giới này có thể chính là một phân nhánh tách ra từ lịch sử.
Hắn đi qua từng dãy sách, trên một cái ghế gỗ nhỏ như bao tương tận cùng bên trong, một lão đầu tử đeo mắt kính ngồi đó.
Lão đầu tử mặc trường sam bụi bẩn, ngang hông đeo một cái ngọc bội dùng sợi dây bện thành.
Nhìn qua từ xa, thật đúng là có hơi giống ngọc.
“Lão điếm gia?” Trương Vinh Phương nhẹ giọng hỏi một câu.
Lão đầu tử không nói chuyện, chỉ là chỉ giá sách ở một bên, ý bảo tự mình nhìn xem.
Trương Vinh Phương gật đầu, xoay người tìm dọc theo tường.
Lúc này đây hắn tiếp thu kinh nghiệm lần trước, trực tiếp mở ra thanh thuộc tính trong tức khắc.
Tình huống của Trục Nguyệt đao trước đó khiến hắn hiểu được, thế giới này có vẻ không đơn giản giống như hắn nghĩ vậy.
Thanh thuộc tính cũng không phải chỉ có thể dùng để quan sát chính mình, mà còn có thể dùng để quan sát ngoại vật.
Không ngừng đảo qua từng quyển sách trên vách tường.
Chỉ là tình huống giống như Trục Nguyệt đao lần trước lại không xuất hiện nữa.
Trương Vinh Phương rất nhanh đã quét qua đống sách hai bên vách tường một lần, không có một quyển sách nào có thể khiến cho thanh thuộc tính sản sinh phản ứng.
“Chủ quán, nơi này của ngươi còn có vật cũ gì không?” Trương Vinh Phương hồi tưởng lại, đồ vật bên trong Trục Nguyệt đao hình như là một linh kiện.
Lão đầu tử nâng kính mắt, đánh giá Trương Vinh Phương.
“Ngươi lại đi một đoạn vào bên trong, bên kia có tiệm bán đồ chơi Tây Dương. Có điều hàng giả rất nhiều.”
“Đa tạ.” Trương Vinh Phương gật đầu, chắp tay.
Hắn xoay người đi ra ngoài, chỉ là đi được nửa đường thì bỗng dừng lại.
“Lão gia tử, ta có thể hỏi ngài một câu không?”
“Hỏi cái gì?” Lão đầu tử giương mắt nghi hoặc nhìn về phía hắn.
Trương Vinh Phương trầm mặc một lát.
“Ngài nghĩ, Đại Linh hiện nay, mọi người sống có tốt không?”
Ở Đại Linh, tự do tôn giáo, tự do ngôn luận, số người thảo luận triều đại đương thời cũng không ít, chỉ cần không quấy rối sinh sự, phương diện này không có hạn chế.
Thế nên vấn đề này của hắn không tính là mẫn cảm.
Lão điếm chủ suy nghĩ một chút.
“Hậu sinh đang cảm thấy bọn ta sống ở cái chỗ này, nghĩ là khổ đúng không?” Lão đầu cười.
“Chẳng lẽ không đúng à?” Trương Vinh Phương hỏi ngược lại.
Lão điếm chủ đứng lên, chậm rãi lắc đầu.
“Thật ra, mặc dù Linh Đế hiện nay nói là quy Nho sinh bọn ta thuộc về hạ loại, nhưng lại không có làm khó gì với bọn ta.”
“Biết vì sao không?” Lão đầu nhìn về phía Trương Vinh Phương.
“Vì sao?”
“Bởi vì bọn ta là nho sinh.” Lão đầu tử cười nói: “Cũng vẻn vẹn chỉ là nho sinh.”
Lão điếm chủ lấy một quyển sách từ trên giá sách, nhẹ nhàng vuốt lên chữ viết trên bìa mặt, trên sách nọ viết ba chữ to: Linh Việt sử.
“Lại nói tiếp, rất nhiều người đều có hiểu lầm về bọn ta, thấy rất nhiều nho sinh ăn mặc nghèo rớt mùng tơi, bèn cho rằng Linh đình tiến hành áp bách bọn ta. Thật ra không phải.”
Trung khí ông rất đủ, trông tâm trạng cũng tốt.
“Trừ việc hủy bỏ cuộc thi khoa cử, thật ra Linh đình cũng không có hạn chế gì đối với Nho Môn. Bọn ta như trước rất nhiều người có điền có đất, cho dù sưu cao thuế nặng giao nộp lên trên, rất nhiều người cũng vẫn áo cơm không lo.”
“Trừ một số ít người Nho Môn xuất thân bần hàn, có quẫn cảnh phải viết tạp kịch bản và bán khúc tử ra, rất nhiều người Nho Môn là choàng lên một tầng áo khoác đạo phật, nơi nơi du sơn ngoạn thủy, cùng uống cùng hát.”
Trương Vinh Phương hơi bất ngờ nhìn lão điếm chủ, không biết những lời này là xuất phát từ thật tình hay là giả dối.
“Ngươi đừng nhìn ta như vậy. Ngươi cũng biết rồi đấy, cho dù không thể khoa cử, danh sĩ Nho Môn ta vẫn là bác học chi sĩ, là danh sư được hoan nghênh nhất tất cả đại môn đệ trên đời này.” Lão gia tử cười ha ha nói.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.