Chẳng bao lâu, Lý Hoắc Vân bước đến trước một viện trong giống như một đại trạch viện lớn.
Cửa lớn rộng mở, hai bên treo những ngọn đèn hương cánh hoa màu hồng và viền bạc, có người giữ phòng.
Lý Hoắc Vân bước lên phía trước và ném một số tiền lớn cho giữ phòng, sải bước nhấc hoa quả đi vào.
Một lão bộc mặt nhăn nheo đã đợi sẵn ở lối vào tiền sảnh.
“Xin chào, Lý công tử.”
“Tào bá, Tôn đại tiểu thư còn ở đó không?”
“Tiểu thư đang ở bên trong thưởng tích bình hương mới đến.” Lão nô cung kính đáp.
“Cảm ơn.”
Lý Hoắc Vân nhanh chóng bước vào cửa và rẽ trái vào một sảnh phụ.
Liền nhìn thấy Tôn Triều Nguyệt đang mặc một chiếc váy dài màu đỏ rực, trên vai có thêu hình đám mây như ý hoa hồng, eo thon tinh tế và ngực cao.
Một thân dung mạo rực rỡ, tư thái bắt mắt, khí chất ngời ngời chính là cốt cách xinh đẹp nhất, động lòng người trong toàn bộ đại sảnh.
Trong phòng khách còn có mấy vị đại tiểu thư bên trong Đàm Dương, lúc này lại hoàn toàn bị áp chế.
“Lý Hoắc Vân, ngươi làm gì ở đây? Đây không phải là nơi mà các ngươi nên đến.”
Tôn Triều Nguyệt thản nhiên đặt lọ hương trên tay xuống, liếc mắt nhìn về phía Lý Hoắc Vân.
“Nếu Tiểu Hà lão không xin tha cho ngươi, ngươi cảm thấy ta sẽ để ý đến ngươi sao.” Nàng thần sắc thờ ơ, cũng lười giả vờ trước mặt đám tiểu tử này.
Nếu là người ngoài, nàng có thể vẫn sẽ tỏ ra dịu dàng và đứng đắn, nhưng trước mặt những người như Lý Hoắc Vân…
“Đại Nguyệt tỷ… ta đây không phải là vì muốn tìm tẩu tử tốt cho đại ca ta sao?” Lý Hoắc Vân cười xin lỗi.
“Diêu Nguyên thư hội là con đường rộng lớn nhất Đàm Dương chúng ta, ai mà không biết rằng những đại tiểu thư khuê phòng đó lại là ngài biết rõ nhất.
Bất kể khí chất và tính cách của tiểu thư như thế nào, ngài hẳn là nắm rõ như lòng bàn tay.”
Để tìm được một nửa phù hợp với đại ca của mình, lần này Lý Hoắc Vân đã phải đánh cược.
Hắn cẩn thận lấy từ trong tay áo ra một lọ hương màu vàng.
“Không phải, ta nghe nói ngươi thích huân hương, tiểu đệ đã phải tiêu tốn rất nhiều tiền, tìm rất nhiều cách mới có thể tìm được một loại hương liệu Thần Mê hương như vậy!”
Hắn cẩn thận đưa lọ hương vàng cho thị nữ đang đến gần.
Thị nữ cầm nó bằng cả hai tay, quay lại chỗ Tôn Triều Nguyệt và nhẹ nhàng đưa ra.
“Thần Mê hương??” Tôn Triều Nguyệt cầm lấy lọ thuốc, nhẹ nhàng mở nút ra ngửi, trên mặt chợt hiện lên một chút tán thưởng.
“Cái bình nhỏ này, nếu không có hơn trăm lượng, nghĩ cũng đừng nghĩ đến, người đúng là có lòng.”
Lý Hoắc Vân cười khổ.
“Vậy thì chuyện về đại ca ta…”
“Không phải ngươi vì huynh trưởng, chạy cũng không phải một lần hai lần.” Tôn Triều Nguyệt thu hồi Thần Mê hương, thản nhiên nói.
“Nhưng dù đại ca của ngươi là quan chức, vẫn là xuất phát điểm thấp trong vòng chúng ta.”
Nàng nhớ rằng đại ca của Lý Hoắc Vân tên là Trương Ảnh. Hắn là một võ nhân, đã 26 tuổi rồi, giới hạn trên thấp hơn một chút, và điều quan trọng nhất là xuất thân của hắn.
Trương Ảnh xuất thân từ một gia đình thợ săn trong làng, và khởi đầu như vậy là quá thấp.
Nếu muốn có một lương phối, nhất định phải môn đăng hộ đối.
Theo cách này, người kết đôi phù hợp với hắn nên là thị nữ nha hoàn trong vòng các nhà lớn.
“Vậy, Tiểu Ngư, ngươi thử xem thế nào?” Tôn Triều Nguyệt thản nhiên chỉ vào một nha hoàn bên cạnh.
“Này? Đại tiểu thư, cái này… Tiểu Ngư không muốn rời khỏi ngài!” Nha hoàn nhất thời liên tục xua tay.
“Đại Nguyệt tỷ, chuyện này… Ngài cho rằng mình có thể sắp xếp một vòng sao…?” Nhìn thấy điều này, Lý Hoặc Vân thấy thế lập tức không vui.
Hắn đã tốn bao nhiêu tâm sức và giá cả, nhưng không phải vì Trương ca tìm một thị nữ nha hoàn.
Mặc dù trong một gia đình như của họ, nha hoàn thị nữ thiếp thân, cũng giống như tỷ muội, vô cùng thân thiết với gia chủ.
Cũng có nhiều người thật lòng chủ động muốn cưới cho những người nữ tử này.
“Cái gì? Ngươi vẫn không vui sao?” Tôn Triều Nguyệt lắc đầu không nói nên lời, “Ngươi cho rằng Tiểu Ngư kém sao? Tiểu quan tiểu lại quý mến nàng quả thực là rất nhiều.”
Lý Hoắc Vân đương nhiên biết cái lý này.
Nhiều quan chức nhỏ sẽ theo đuổi những thị nữ đại nha hoàn như Tiểu Ngư, và họ cũng muốn níu kéo mối quan hệ này.
Ngoài ra, hầu hết những người nữ tử này đều xinh đẹp và tài năng nên kiểu kết hợp này có ở khắp mọi nơi ở Đại Linh.
Chỉ là…
“Đại Nguyệt tỷ, ngài đừng đùa cợt ta, ta chỉ muốn tìm một người tẩu tử tốt. Xin ngài thương xót giúp đỡ.” Lý Hoắc Vân gật đầu lia lịa.
“Đại ca của ta trung hậu thành thật, suốt ngày chỉ biết luyện võ. Tính tình tế nhị, biết chăm lo cho người khác. Bây giờ hắn đã có địa vị chính thức, ta muốn tìm một người tẩu tử tốt có thể sống một cuộc sống chân thật.” Hắn nhanh chóng giới thiệu.
Tôn Triều Nguyệt bất lực, trước đây nàng không sợ thủ đoạn cứng rắn của tên nhóc này, nhưng bây giờ nói đến mềm yếu thì nàng không thể chịu đựng được nữa. Dù sao cũng là tiểu tử từ nhỏ đánh tới lớn
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.