****
Tần Hồng Lĩnh, trưởng tử Tần gia, không rõ lão gia đã nói gì với Vân Nhất trong thư phòng, nhưng ông vẫn muốn tỏ rõ thái độ của mình: “Vân Nhất, sau này con sẽ phải tự mình đối diện với cuộc sống. Có câu nói, tự thân lập nghiệp mới vững bền. Ta định sắp xếp cho con một công việc, coi như chút bồi thường, ý con thế nào?”
Vân Nhất cảm thấy lời ông ta đầy giả dối, bèn lắc đầu từ chối: “Không cần đâu ạ, gia gia đã sắp xếp mọi việc cho con rồi.”
Nói xong, cô lấy ra từ trong túi một mảnh ngọc bội: “Đây là tín vật mà năm xưa Tần gia từng trao.”
Chưa đợi Tần lão gia nói gì, Tần mẫu, bà Ngô Lệ Quyên, nhanh nhẹn lấy từ trong túi áo ra một vòng ngọc được gói trong lớp nhung, đưa cho Vân Nhất: “Nhận lấy đi, từ nay về sau, con và Giang Huy nhà ta không còn dây dưa gì nữa.”
Vân Nhất chẳng thèm đáp lại những lời vô nghĩa của bà ta, xác nhận đó là vật của Sở gia rồi mới nhận lấy.
Thấy mọi chuyện đã ổn thỏa, cô từ chối lời mời dùng bữa của Tần lão gia, cáo từ rời khỏi Tần gia.
Cuối cùng, cũng giải quyết xong một việc.
Tiếp theo, đã đến lúc làm việc chính rồi!
Cô nhanh chóng thay đổi trang phục, ẩn mình tại một nơi kín đáo. Không lâu sau, cô thấy cặp đôi cặn bã kia, Tôn Thụy Minh và Tô Ái Ngọc, lần lượt đi vào ngõ vắng.
Nhìn Tô Ái Ngọc, Vân Nhất thật không hiểu nổi Tôn Thụy Minh để ý cô ta ở điểm gì. Dù có chút thanh tú nhưng chẳng thể so được với nguyên chủ.
Về gia cảnh, phụ thân của Tô Ái Ngọc chỉ là một công nhân bình thường tại xưởng cán thép, mẫu thân thì làm phụ việc tạm thời ở căng-tin xưởng dệt, gia đình phải nuôi năm miệng ăn, sống khá túng thiếu.
Có lẽ đúng là cá mè một lứa, gặp nhau là hợp.
Nghe giọng nói của Tô Ái Ngọc, Vân Nhất mới chợt nhớ ra, cô ta chính là cô gái đã đứng trước linh đường của gia gia ngày đó. Thì ra là cô ta!
Xác nhận cả hai đang mải mê quấn quýt, cô lặng lẽ rời khỏi đó.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetCô không cần nhờ ai khác, vì đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước.
Cô chạy đến ủy ban khu phố đầu đường, vừa lúc thấy mấy thanh niên đang đi ra, bèn vội giả bộ hớt hải, thở hồng hộc: “Các đồng chí, trong ngõ Phùng gia phía trước có người đang giở trò đồi bại.”
Nghe đến chuyện này, ai nấy đều tập trung chú ý vào mấy chữ “giở trò đồi bại” mà chẳng ai để ý xem người báo tin là ai. Một người trong số họ giơ tay ra hiệu: “Đi, mau tới xem.”
Thấy họ chạy xa, cô liền tiếp tục chạy đến đồn công an gần đó để báo thêm. Cẩn thận hai đường cùng lúc, đảm bảo bọn chúng phải chịu nhục nhã.
Xong xuôi, cô vỗ tay hài lòng, ung dung bước về phía cửa hàng bách hóa, không cần nhìn cũng biết kết cục của họ sẽ ra sao.
Không phải cô không muốn ở lại xem trò vui, chỉ là thời gian không có nhiều. Trước khi xuống nông thôn còn bao nhiêu việc cần lo liệu, cô không muốn lãng phí thời gian.
\*
Về phần Tôn Thụy Minh và Tô Ái Ngọc, cảnh tượng thật thê thảm.
Giữa lúc cả hai đang mê mải quấn lấy nhau, đột nhiên bị bao vây bởi một nhóm người, cảnh tượng không cần nói cũng hiểu.
Tô Ái Ngọc phát hiện có người, hét lên một tiếng chói tai, khiến Tôn Thụy Minh hoảng sợ đến mức rụng rời.
Khuôn mặt Tô Ái Ngọc lộ rõ vẻ kinh hãi, trong lòng chỉ hiện lên hai chữ: “Xong rồi.”
Tôn Thụy Minh cũng sững sờ, không hiểu vì sao sau bao lần lén lút ở đây với Tô Ái Ngọc mà chẳng có chuyện gì, hôm nay lại bị bắt quả tang?
Chưa kịp phân trần, đám đông đã xông vào đấm đá cả hai, những lời mắng nhiếc xấu xí cứ thế trút xuống.
Xông vào còn có người của ủy ban, lẫn cả những người đến xem náo nhiệt, trong đó không thiếu kẻ nhân cơ hội trả đũa hoặc trục lợi riêng.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.