CHƯƠNG 197 – PHẠM THƯỢNG
CHƯƠNG 197 – PHẠM THƯỢNG
Chơi đùa với Thiết Trảo cả một ngày nhưng Trần Lạc vẫn không học được kỹ năng mới nào. Tối hôm đó hắn vẫn nhốt Thiết Trảo vào thùng xe, sau đó để Pháp Vương canh chừng, thù lao là mười điểm tích lũy.
Trần Lạc ngẫm nghĩ, có lẽ một trận chiến sinh tử mới là cách tốt nhất để phát huy được tiềm năng của hắn, tuy rằng Thiết Trảo có thể làm hắn bị thương nhưng bản thân hắn biết đó chỉ là giả, chắc chắn sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng hắn cũng không thể thật sự tham gia vào một cuộc chiến sinh tử đúng không?
Vậy thì phải dùng phương pháp gì đây?
Buổi tối hôm đó, sau khi hấp thu tinh hạch xong, Mễ Lạp thành công thăng lên cấp bốn. Đây là người thứ hai thăng lên cấp bốn, sau Pháp Vương và Trần Lạc. Ngay từ những ngày đầu tiên Tô Đại Trụ đã cùng hấp thu tinh hạch với Trần Lạc, đãi ngộ của hắn cũng giống như Mễ Lạp, tuy Mễ Lạp hấp thu trễ hơn rất nhiều ngày nhưng cô lại thăng cấp trước. Đây là nguyên nhân của thiên phú tốt, sau một quãng thời gian thì sự chênh lệch sẽ rõ ràng hơn. Chuyện này còn không đáng để chúc mừng sao?
Ngoài ra cũng có một số thành viên có thiên phú tốt đã đột phá lên cấp ba, thời gian sau này sẽ còn có thêm nhiều người đột phá lên cấp ba hơn. Đến ngày hôm sau Trần Lạc mới nghĩ ra một biện pháp có thể phát huy được tiềm năng của bản thân.
Bản thân hắn biết đây chỉ là một trận chiến giả và không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu có đủ áp lực thì sao? Thí dụ như, đặt cho bản thân một mục tiêu, nếu như hôm nay không học được kỹ năng mới thì để cho Pháp Vương tát hắn một cái.
Cái này đã đủ kích thích chưa?
Bị Pháp Vương tát một cái thì thật xấu hổ biết bao. Trần Lạc cảm thấy thật tàn nhẫn và quyết định làm như vậy. Đương nhiên, việc này không thể để người khác biết, ngộ nhỡ không hoàn thành thì không phải là xấu hổ muốn chết sao? Trần Lạc dẫn Pháp Vương đến nơi hoang vắng.
“Pháp Vương à, lúc trước chúng ta đã thỏa thuận rồi, nếu như hôm nay ta vẫn không học được kỹ năng mới thì ngươi phải tát ta một cái, coi như dạy ta một bài học.”
Khi Pháp Vương nghe thấy điều này, nó đã sững sờ một lúc lâu. Chó lớn đến chừng này rồi, đây vẫn là lần đầu tiên nó nghe thấy loại yêu cầu này. Sau đó Pháp Vương dứt khoát lắc đầu, chó không dám nha. Trần Lạc xoa đầu Pháp Vương:
“Cứ quyết định như vậy đi, ngươi làm vậy là vì lợi ích của ta, hiểu không?”
Trần Lạc nói thầm trong lòng, coi như ta đã bỏ hết cả tiền vốn, hôm nay ta nhất định phải học được kỹ năng mới nha.
Nguyên lý của Không Gian Thiết Cát là cắt chém vị trí không gian của mục tiêu, hiệu quả tạo thành cũng tương tự như Hư Không Nhận, sát thương cũng gần như vậy. Nhưng một cái là ở tầm xa, còn Hư Không Nhận phải ở gần mục tiêu. Một cái giống như dùng tâm trí để điều khiển một chiếc cưa điện cắt thân thể kẻ địch, còn một cái là cầm trên tay. Tất nhiên cách thứ nhất vẫn an toàn hơn rất nhiều.
Trời đã gần tối rồi mà Trần Lạc vẫn chưa học được, Trần Lạc càng nghĩ càng thấy sốt ruột, chậc, nếu hắn còn chưa học được hắn sẽ bị Pháp Vương tát cho một cái. Thậm chí lúc Mễ Lạp gọi Trần Lạc đi ăn cơm hắn vẫn không đi. Thôi được rồi, đã vượt qua thời hạn tám giờ mà Trần Lạc đã đặt ra, Thiết Trảo cũng đã mệt mỏi nhưng Trần Lạc vẫn chưa học được gì. Trần Lạc cảm thấy đời này không còn gì để luyến tiếc nữa, hắn có nên quỵt nợ không nhỉ?
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNhưng nếu không ép buộc bản thân thì thật sự rất khó có thể học được, nếu chỉ cần bỏ ra thời gian thì kiếp trước hắn đã học được từ lâu rồi.
Trần Lạc đau lòng gọi Pháp Vương tới. Đôi mắt to hướng về phía đôi mắt chó, hai mắt nhìn nhau chằm chằm. Pháp Vương:
Tại sao ngươi lại làm khó ta chứ, ta thật sự không dám đâu, đây là phạm thượng.
Trần Lạc sốt ruột, nói:
“Ta kêu ngươi tát thì ngươi cứ tát đi, lằng nhà lằng nhằng để làm cái gì, ngươi cứ coi ta như người đang muốn ăn thịt chó của ngươi đi.”
Muốn ăn thịt chó?
Pháp Vương sợ hãi rụt rè giơ chân lên, tát Trần Lạc một cái.
Đây là do ngươi yêu cầu, ngươi không thể trách ta được.
Trần Lạc ăn một cái tát không nặng không nhẹ. Tuy tính sát thương không cao nhưng tính sỉ nhục thì cực mạnh. Sau khi tát xong, Pháp Vương cảm thấy có gì đó không ổn bên lập tức bỏ chạy, chủ nhân sẽ không gây phiền toái cho ta chứ?
Sắc mặt Trần Lạc thay đổi không ngừng, ta kêu ngươi tát, ngươi cũng tát thật sao?
“Pháp Vương, ngươi dám vào phòng bằng chân trái trước hả?
Đã bao lâu chưa ngươi chưa tắm rửa rồi? Đến đây, ta giúp ngươi tắm.”
Trần Lạc lấy một cái bàn chải ra, dùng sức chà lên người Pháp Vương.
Pháp Vương buồn bã nghĩ, đây là đang rửa sạch rồi cho vào nồi à?
Ngày hôm sau, dưới sự kích thích đến từ Pháp Vương, cuối cùng Trần Lạc cũng học được kỹ năng Không Gian Lồng Giam phiên bản biến dị.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.