Skip to main content

Chương 190 – Chiến Thuật

5:26 sáng – 22/02/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại
Cấu hình

CHƯƠNG 190 – CHIẾN THUẬT
CHƯƠNG 190 – CHIẾN THUẬT
Nhưng trước khi mọi chuyện kết thúc, hắn đã tự mình đến.

Trần Lạc mỉm cười, đây không phải là lợi cho ta sao?

Không đúng, chỉ là xem ta có muốn tới hay không mà thôi, bằng không mấy trăm tang thi cấp hai có thể ngăn cản ta sao?

Trần Lạc nói:

“Thả hơm ba trăm người của Trương Khôn ra đi.”

Người của Trần Lạc và Triệu Hải bao vây đám người đó lại, không cho ai trốn thoát.

Trần Lạc hô:

“Người của chúng ta đang hành động cùng với các ngươi, chỉ có là các ngươi đứng phía trước, đây là sự trừng phạt đối với các ngươi, một khi sự việc này kết thúc, lập tức xóa bỏ.”

“Ta cũng là vì muốn tốt cho các ngươi, chưa bao giờ dám giết tang thi, thì làm sao có thể sống ở thế giới này.”

“Những người thể hiện tốt có thể gia nhập cùng ta nếu muốn.”

Trần Lạc ta làm việc này là vì muốn tốt cho các ngươi, thật sự khiến Triệu Hải bật cười, nhưng hắn lại không dám cười.

Nhóm người này trên đường đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cho dù không muốn cũng không thể làm gì được.

Chiến đấu với tang thi chắc chắn có cơ hội sống sót cao hơn là bỏ chạy và phản kháng.

Sau khi tiến vào điểm chuyển phát nhanh, 600 người được chia thành ba nhóm và đi về các hướng khác nhau.

Bên trong tang thi thực sự không nhiều, tổng cộng chỉ có hơn một trăm, ít hơn nhiều so với Trần Lạc bên này, chúng nằm rải rác ở nhiều nơi khác nhau tại điểm chuyển phát nhanh.

Điều buồn cười là khi tang thi nhìn thấy nhiều người như vậy, chúng nhấc chân chạy, chạy về phía sâu bên trong.

Bọn chúng biết, các anh chị em của bọn chúng đang ở đó.

Nhưng sau khi sáp nhập, số lượng tang thi vẫn như cũ, không bằng Trần Lạc bên này.

Tang thi tiếp tục bỏ chạy, chạy đến bên tường, run lẩy bẩy.

Không thể dùng nhiểu người mà ức hiếp tang thi.

Điều này làm cho Trần Lạc bật cười.

Trí não của tang thi vẫn còn hơi thấp, chúng không thể vượt qua các bức tường để trốn thoát.

Tang thi cấp thấp không biết sợ, chỉ là không muốn bị số lượng nhiều người ức hiếp, thấy chạy không nổi, lập tức lao tới.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Trần Lạc không động tay, cố tình để đám người này của Trương Khôn chết, phía sau còn có mấy cái điểm chuyển phát nhanh nữa đâu.

Đám người này biết nếu không nhanh chóng tiêu diệt tang thi thì họ sẽ là người phải chịu thiệt.

Trần Lạc để cho họ chuẩn bị dị năng kỹ càng, sau đó phân chia họ theo từng đợt về phía tang thi.

Mà tang thi thậm chí còn không biết chiến thuật là gì nên đều ngơ ngác toàn bộ lao tới.

Lợi thế về số lượng, kết hợp với chiến thuật, đã khiến nhiều tang thi còn chưa kịp dùng pháp thuật đã chết ngay lập tức.

Mặc dù vậy, vẫn có hơn 20 người bị thương, trong đó có một số người bị thương nặng không thể cứu sống, kỹ thuật chữa trị cũng không thể chữa lành mọi vết thương.

Trần Lạc để cho bốn người Mễ Lạp, Lưu Kỳ, Vương Linh, Cao Nguyệt chữa trị vết thương.

Rất đơn giản không phải sao?

Chỉ có vài người bị đánh chết, ngược lại giết được hơn một trăm tang thi, tang thi bị bao vây, không có đường trốn thoát, mặt khác, nếu đặt chúng trên đường dài, ngươi dám đuổi theo những tang thi đang chạy trốn sao?

Nếu không phải là Trần Lạc ép buộc những người này, ai nguyện ý đứng ở phía trước, gánh chịu nguy hiểm tử vong.

Mễ Lạp và những người khác cũng phát huy hết năng lực, nếu không người bị thương cũng sẽ khó sống sót.

Tất nhiên, nguồn vật tư của các điểm chuyển phát nhanh đến từng điểm một, trước tiên thu thập vật tư tại điểm chuyển phát nhanh hiện tại, rồi mới đi đến các địa điểm khác. …

“Anh Lưu, đã xảy ra chuyện không hay rồi, thành quả chiến đấu của chúng ta bị người khác cướp đi, một lượng lớn người vừa tiến vào trong.”

“Mẹ kiếp, cho chúng ta thêm ba bốn ngày nữa liền có thể tiêu diệt tang thi, lấy vật tư bên trong, thể mà lại để người khác cướp, vậy chẳng phải hơn một tuần vất vả của chúng ta là uổng phí sao?”

“Hừm, ta thấy họ chỉ riêng xe có gần trăm chiếc, không can tâm thì sao, ở phía đối diện nhiều người như vậy, nếu xảy ra xung đột, chọc giận họ, chúng ta thậm chí sẽ mất đi nhiều người đấy biết không.”

Càng nghĩ càng giận, càng tức giận càng nghĩ nhiều, một thanh niên có đôi mắt sáng ngời, được xưng là anh Lưu, Lưu Hạo Vũ nói:

“Tôi không thể nuốt trôi cục tức này, dựa vào cái gì? Bọn chúng ghê gớm thế nào?”

Có người thở dài:

“Lưu ca, nhiều người quả thật khó đối phó, họ dù chỉ một chút cũng không có khả năng sẽ chia cho chúng ta.”

Rõ ràng Lưu Hạo Vũ này tuổi cũng không lớn lắm, có rất nhiều người ở đây đều lớn tuổi hơn hắn, nhưng hắn lại được gọi là anh Lưu.

Lưu Hạo Vũ hừ lạnh:

“Mặc kệ có bao nhiêu người, có thể lợi hại hơn thiết trảo sao? Dẫn bọn hắn đến thiết trảo bên kia, để cho thiết trảo giết hết họ.”

Nghe được hai chữ “thiết trảo”, sắc mặt mọi người thay đổi kịch liệt, không khỏi lộ ra vẻ e ngại.

Cũng chỉ vì đến gần thiết trảo, họ chết hơn ba mươi người, nếu không phải họ nhiều người, phân tán ra chạy trốn thì đã bị thiết trảo giết sạch rồi.

Bình luận

Để lại một bình luận