CHƯƠNG 173 – CHỈ CÓ MỘT NGƯỜI
CHƯƠNG 173 – CHỈ CÓ MỘT NGƯỜI
Vì để Mễ Phạn được thăng lên cấp bốn sớm hơn, Trần Lạc cảm thấy hắn vẫn phải lên đường thôi. Trần Lạc ôm Mễ Phạn lên, muốn lên đường thì chúng ta cùng nhau lên đường.
Hắn để Pháp Vương ở lại giữ nhà, hiện tại Pháp Vương đã có thể lấy một địch trăm rồi. Hạ Hạo Nhiên nói:
“Anh Trần, cho ta đi chung với ngươi đi, có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Trần Lạc mỉm cười từ chối, nếu hắn gặp nguy hiểm thì có Hạ Hạo Nhiên hay không thì cũng như nhau, thậm chí lúc đó Hạ Hạo Nhiên còn là gánh nặng nữa. Thực lực hiện tại của Hạ Hạo Nhiên vẫn còn thấp.
Tống Lăng lái một chiếc Bentley, theo sau là hai chiếc SUV. Nếu không phải để Trần Lạc đi đường thoải mái hơn thì Tống Lăng sẽ không lái chiếc xe này. Tống Lăng mở cửa xe cho Trần Lạc, đồng thời đặt tay mình lên trần xe, phòng ngừa Trần Lạc không cẩn thận bị đụng đầu. Có thể thấy được động tác của Tống Lăng rất nhuần nhuyễn.
Trong xe Bentley, Trần Lạc ngồi ở ghế sau, Tống Lăng lái xe. Dù cho hai chiếc xe SUV phía sau có chen chúc, Tống Lăng cũng hoàn toàn không cho phép người khác ngồi chung xe với Trần Lạc. Không thể không nói, họ đã cho Trần Lạc đủ thể diện, Trần Lạc cũng cảm thấy rất thoải mái khi được tâng bốc như vậy. Trần Lạc trêu ghẹo, nói:
“Chiếc xe này khá tốt!”
Tống Lăng lập tức nói:
“Anh Trần, nếu ngài thích thì lát nữa ta sẽ giao nó cho ngài, hoặc là khi quay lại ngài có thể lái nó trở về. Sau khi tới chỗ anh Hải rồi, nếu ngài vừa mắt thứ gì, chỉ cần ngài lên tiếng chắc chắn anh Hải sẽ không bao giờ từ chối.”
Trần Lạc khẽ mỉm cười, Tống Lăng và Triệu Hải rất giỏi trên phương diện đối nhân xử thế.
Đối với những tang thi linh tinh trên đường đi, họ cũng không để Trần Lạc phải ra tay, những người ở phía sau đều tự giác xuống xe dọn dẹp. Nếu gặp nhiều tang thi hơn Trần Lạc cũng không ngại giúp họ dọn dẹp, dù sao thì được Tống Lăng tâng bốc cũng rất thoải mái.
Chỗ Triệu Hải cách đây cũng không xa, dù đi đường vòng cũng chỉ hơn mười ki lô mét, đi chưa tới một giờ đã tới nơi. Căn cứ của Triệu Hải là khu cư xá cộng đồng Kim Long, tuy không lớn nhưng môi trường rất tốt. Cổng khu cư xá cộng đồng đóng kín và có người canh gác.
Trong căn cứ của Triệu Hải cũng có bộ đàm, nhưng dường như Triệu Hải đã chờ Trần Lạc từ lâu, hắn cũng không sử dụng bộ đàm, Trần Lạc vừa mới tiến vào hắn đã tiến lên chào đón. Triệu Hải tỏ vẻ cảm kích, bước tới nói:
“Anh Trần, thật sự cảm ơn ngươi đã đến đây hỗ trợ, tình nghĩa này Triệu Hải nguyện khắc ghi trong lòng, sau này ngươi có yêu cầu gì xin cứ phân phó.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTrần Lạc cười khẽ một tiếng, lần trước rời đi hắn cũng nói như vậy. Mấy câu khách sáo như vậy nghe xong rồi thôi, nếu coi là thật thì thua rồi. Đợi sau khi chuyện này kết thúc, ta phải xem xem trong căn cứ của ngươi có gì tốt không, ta thật sự sẽ không khách sáo đâu.
Lần trước rời đi, Triệu Hải bị Trần Lạc lấy mất hai mươi người, nhưng bây giờ nhân số không chỉ không hạ mà còn tăng thêm, đã hơn một trăm năm mươi người. Điều kiện thu nhận người của Triệu Hải cũng không nghiêm ngặt như Trần Lạc, chỉ cần ngươi dám cùng đoàn đội đánh giết tang thi, hoặc là nhìn có vẻ không tệ, thì dù ngươi là nam hay nữ, già hay trẻ, đã lớn tuổi hay còn nhỏ tuổi đều sẽ được thu nhận.
Hiện tại vật tư vẫn còn sung túc, hoàn toàn có thể nuôi nổi đám người, nhưng không hứa chắc sẽ ăn gì. Nhóm thành viên mới gia nhập căn cứ của Triệu Hải chưa từng thấy Trần Lạc ra tay, hiện tại lại thấy Trần Lạc hơi kỳ quái, họ có biết chuyện Triệu Hải đi cầu viện, vốn dĩ họ còn nghĩ là một đoàn người kìa.
Ai mà ngờ lại chỉ là một người thanh niên. Chỉ có một người!
Đẹp trai thì rất là đẹp trai đó, nhưng đẹp trai thì có ích gì chứ?
Thật là mất hứng. …
Nói thật, Triệu Hải cũng hơi thiếu tự tin.
Lần trước Trần Lạc chỉ cần dùng một tay đã có thể khiêng đạn, mà Trần Hải lại hoàn toàn không biết gì về những sức mạnh khác.
Còn Giang Vụ, hắn cũng rất mạnh, các pháp thuật được ném ra hầu như không gây bất kỳ tổn thương nào đến hắn.
Một chọi mười mấy cũng không có tí áp lực nào, nhân lực hiện tại ở bên phía hắn chỉ nhiều hơn phía Giang Vụ một chút.
Nếu trì hoãn thêm hai ngày nữa mà vẫn chưa giải quyết được Giang Vụ, chắc chắn lòng người sẽ bị phân tán.
Triệu Hải hơi buồn bực, tại sao hắn lại đụng mặt nhiều kẻ biến thái như vậy.
Còn nữa, Trần Lạc ở bên kia cũng không mang theo con chó lợi hại của hắn, Triều Hải đã thấy năng lực mạnh mẽ của Pháp Vương, nếu có nó ở đó thì có lẽ hắn sẽ cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Triều Hải thầm an ủi mình, nếu Trần Lạc dám đến thì chắc chắn đã có một con át chủ bài trong tay.
Lần trước Trần Lạc mang theo chó, lần này chỉ mang theo con mèo xinh đẹp này, chẳng lẽ, con mèo này trông có vẻ mỏng manh yếu đuối nhưng thực tế cũng là một tay sát thủ ghê gớm?
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.