Skip to main content

Chương 171 – Ăn Nói Hùng Hồn

5:07 sáng – 22/02/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại

CHƯƠNG 171 – ĂN NÓI HÙNG HỒN
CHƯƠNG 171 – ĂN NÓI HÙNG HỒN
Kết quả, người thanh niên này nói rất hùng hồn nhưng đến lúc chiến đấu vẫn run rẩy, thậm chí còn phóng dị năng vào đồng đội đứng trước. Trần Quang đạp hắn một cái:

“Mẹ kiếp cút đi, đừng có hại chết người của ông đây.”

Cơ hội chỉ có thể cho một lần, không có khả năng cho lần hai. Sau khi biết được, Trần Lạc lắc đầu, trong giai đoạn đầu của mạt thế người sống sót còn có thể trợ giúp lẫn nhau. Nhưng sau đó khi vật tư ngày càng khan hiếm, môi trường sống ngày càng nguy hiểm, lúc đó nhân tính sẽ được phóng thích không ngừng, điều đó còn đáng sợ hơn tang thi rất nhiều.

Có một tin tức tốt vào tối hôm đó. Đó chính là Pháp Vương đã thăng lên cấp bốn. Sau khi thăng lên cấp bốn, thân hình của Pháp Vương cũng phát triển hơn, thân thể dài ra tầm ba mươi centimet, mặt chó cũng có thay đổi rất lớn.

Ngoại trừ Trần Lạc ra, Pháp Vương chính là đối tượng đầu tiên trong căn cứ thăng lên cấp bốn. Cho dù những người khác có được đãi ngộ như Pháp Vương cũng chưa chắc đã thăng lên cấp bốn nhanh như vậy. Pháp Vương có thể hấp thu mười viên tinh hạch trong một lần, Mễ Lạp là chín viên, Mễ Linh là tám viên.

Kiếp trước Mễ Linh có thể hấp thụ tám viên tinh hạch trong một lần là đã có thể trở thành cường giả đứng đầu, mặc dù năng lực chiến đấu của Mễ Lạp không mạnh, danh tiếng cũng không cao bằng Mễ Linh nhưng thiên phú lại cao hơn Mễ Linh. Còn Pháp Vương có thể hấp thu mười viên trong một lần thì dường như không ai có thể sánh nổi. Nhóm người Trần Lạc vây quanh đánh giá Pháp Vương, Pháp Vương cũng kiêu ngạo ngẩng cao đầu.

Mễ Linh cảm thấy rất phiền muộn, lần đầu tiên gặp Trần Lạc, hắn nói ngay cả chó của hắn cô cũng không đánh lại, lúc đó cô còn cảm thấy không phục cho lắm. Bây giờ xem ra hắn thật sự không có nói quá.

Chưa nói tới con chó này rất thông minh, cho dù có chơi bẩn thì chỉ e là cô, Mễ Linh và Tô Đại Trụ hợp lại cũng không phải đối thủ của Pháp Vương càng chưa tính đến chuyện hiện tại Pháp Vương đã thăng lên cấp bốn. Tại sao họ lại không bằng một con chó chứ?

Mễ Linh càng nghĩ càng cảm thấy chán nản, trong thời gian ngắn cô cũng không thể đuổi kịp nó, đồng thời Mễ Linh cũng cảm thấy có muốn đuổi kịp cũng rất khó để có thể đuổi kịp.

Mễ Phạn lại làm thông dịch viên. Pháp Vương nói:

“Người đầu tiên thăng lên cấp bốn thì được thưởng bao nhiêu điểm tích lũy?”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Thật ra chuyện này Trần Lạc vẫn chưa công bố, bởi vì còn quá sớm. Lúc này Trần Lạc mới nhận ra, tại sao thời gian gần đây Pháp Vương lại cần nhiều điểm tích lũy như vậy? Trần Lạc cảm thấy kỳ quái, hỏi:

“Ngươi cần nhiều điểm tích lũy như vậy để làm gì?”

Pháp Vương ngẩng đầu nói:

“Ta có một ước mơ đó là được làm đội trưởng chó, sau đó ta sẽ làm phó thủ lĩnh, đến lúc đó mọi người đều sẽ gọi ta là thủ lĩnh chó.”

Trần Lạc sửng sốt một lát, sau đó sắc mặt tối sầm, nhẹ nhàng đá một phát vào người Pháp Vương. Thủ lĩnh chó? Tại sao ta lại có cảm giác ngươi đang chửi xéo ta.

Pháp Vương đã thăng lên cấp bốn, tỷ lệ thành công của nhiệm vụ Sát Khuyển cũng tăng lên rất nhiều. Trần Lạc lại càng mong đợi Mễ Phạn thăng lên cấp bốn. …

Giữa trưa hôm sau, Trần Lạc không ngờ Triệu Hải thật sự đến cầu viện. Lúc đó, Triệu Hải có nói lúc nào hắn gặp khó khăn, hi vọng Trần Lạc có thể giúp đỡ. Trần Lạc cũng hùa theo đồng ý, cái tên ngốc này ngươi lại thật sự đến, ta chỉ nói vậy thôi mà.

Thôi thì xem thử là chuyện gì, nếu Trần Hải có thể lấy ra thứ gì làm cho Trần Lạc cảm thấy hứng thú thì Trần Lạc cũng sẽ không ngại giúp đỡ hắn một lần. Tất nhiên nếu là chuyện quá nguy hiểm, tiền thì có thể lấy nhưng việc thì hắn sẽ không làm.

Người Triệu Hải phái đi là một người anh em nòng cốt của hắn, dẫn theo mười mấy người lái ba chiếc xe đến đây. Nếu đi một mình lại đây, lỡ trên đường gặp bất cứ nguy hiểm gì sẽ không xong. Người này tên là Tống Lăng, tuổi ngoài ba mươi, dáng người mảnh khảnh, nhìn rất gọn gàng.

Tống Lăng hạ thái độ rất thấp, bởi vì hắn biết, đừng thấy bên mình nhiều người hơn Trần Lạc, nhưng thực lực hai bên không cùng đẳng cấp. Đầu tiên, Tống Lăng sai người bưng một hộp thuốc lá lại đây. Tống Lăng khiêm nhường, nói:

“Anh Trần, thứ này ở chỗ ngài chắc chắn không thiếu, anh Hải cũng không tìm được thứ gì tốt, đây là một trăm điếu thuốc lá, anh Hải đã bỏ rất nhiều công sức mới tìm được, anh Hải dặn ta mang đến đây hiếu kính ngài, dù ngài có đồng ý giúp đỡ hay không thì số thuốc lá này cũng tặng cho ngài.”

Những thành viên nam trong căn cứ, dù ban đầu có biết hút thuốc hay không thì hiện tại cũng đã biết hút thuốc, họ dùng nó để giảm bớt áp lực và lo lắng. Thuốc lá thật sự quý giá hơn lương thực rất nhiều. Triệu Hải thật sự chịu bỏ ra vốn liếng.

Bình luận

Để lại một bình luận