CHƯƠNG 140 – BỒI THƯỜNG
CHƯƠNG 140 – BỒI THƯỜNG
Trốn ở trong phòng không đi ra là một hành động cực kỳ ngu xuẩn, bị người ta chặn cửa sẽ rất phiền phức. Lúc này Lục Viễn dẫn tất cả mọi người xuống lầu một, chuẩn bị đối phó với Trần Lạc. Trong lòng Lục Viễn rất lo lắng, nhóm người này chắc chắn không hiền lành gì, nhanh như vậy đã đến trả thù rồi. Ai nha, Hắc Tử à, đang yên đang lành ngươi lại đi gây chuyện làm gì kia chứ?
Lục Viễn cẩn thận đếm số lượng người đang đến, thầm thở phào nhẹ nhõm, người bên mình vẫn nhiều hơn bên kia một ít. Nếu bên đối diện là người thông minh chắc chắn sẽ không cùng mình sống mái, kết quả chỉ có hai bên cùng thua thiệt mà thôi.
Hai bên duy trì một khoảng cách nhất định và dừng lại.
Thư Vân chỉ tay về phía đối diện:
“Chính là họ.”
Trần Lạc nở một nụ cười lạnh lùng, vỗ tay:
“Các ngươi thật sự rất can đảm, lại dám ức hiếp người của ta, mà còn là loại ức hiếp tới chết người nữa, ta thật sự không tìm ra lý do để buông tha cho các ngươi.”
Lục Viễn thầm giật mình, hắn thật sự có ấn tượng đặc biệt với Thư Vân, dị năng của người phụ nữ này có thể xuyên thủng lá chắn đất của hắn. Trong đội ngũ của hắn cũng có mấy dị năng giả cấp hai nhưng dị năng của họ cũng hoàn toàn không thể xuyên thủng lá chắn đất của hắn được.
Thực lực hai bên chênh lệch quá lớn. Trực giác của Lục Viễn nói cho hắn biết, hắn chắc chắn không phải là đối thủ của Thư Vân. Tuy rằng hắn không thể nào tin được hắn lại không phải là đối thủ của một người phụ nữ, nhưng sự thật đã phơi bày ra trước mắt.
Mà bây giờ Thư Vân lại ngoan ngoãn cúi đầu, tựa hồ như đang kể ra bất bình của bản thân với người thanh niên trước mắt. Là do tiềm lực kinh tế sao? Không thể nào. Mà người thanh niên này còn rất phách lối, ánh mắt hắn nhìn mình như đang nhìn người chết.
Tuyệt đối không thể liều mạng, nhưng đối phương tới để trả thù, thậm chí tới nhanh như vậy thì chắc chắn họ phải vô cùng tự tin. Phải làm sao đây? Lục Viễn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:
“Người anh em à, chúng ta sai rồi, ta trả xe tải hạng nặng lại cho các ngươi, kèm theo đó là bồi thường cho các ngươi một tấn gạo, có được không?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTrần Lạc cười khẩy một tiếng:
“Bên chúng ta chết một người, ngươi sẽ bồi thường một tấn gạo thật sao? Vậy ta dùng một trăm tấn gạo mua mạng của các ngươi có được không? Dù các ngươi có bao nhiêu vật tư đi nữa, chỉ cần chúng ta giết sạch các ngươi thì số vật tư đó sẽ là của chúng ta.”
Phía đối diện bắt đầu bất mãn, các ngươi cũng quá khinh người rồi. Lục Viễn hơi nhướng mày, người thanh niên này quá ngông cuồng, nhưng người có thể ngông cuồng ắt có tư cách để ngông cuồng, bằng không mọi người không ai ngu cả, làm sao chấp nhận hắn là thủ lĩnh chứ?
Người còn trẻ tuổi sẽ rất nóng tính, lại yêu thích sĩ diện, nếu không cho hắn một câu trả lời thỏa đáng chỉ e hắn sẽ làm thật. Dù phía bên mình có thắng đi chăng nữa, không chừng chỉ còn lại mười mấy người, nhân lực là vốn liếng, không thể để xảy ra sai sót được. Lục Viễn quay đầu liếc nhìn Hắc Tử, chuyện này là do ngươi gây ra, chỉ có thể hi sinh ngươi. Lục Viễn hô to:
“Áp giải Hắc Tử sang đó đi, cho họ hả giận, chuyện này là do Hắc Tử gây ra, cũng không thể để tất cả mọi người cùng chịu tội được.”
Bên phía Lục Viễn tất nhiên cũng không có ai thật sự muốn đánh nhau, nếu có thể hi sinh một mình Hắc Tử thì quá tốt rồi. Huống hồ, bình thường Hắc Tử rất hống hách, rất nhiều người không ưa hắn từ lâu rồi. Lục Viễn vừa hô một tiếng đã có mấy người bước lên áp chế Hắc Tử. Hắc Tử sửng sốt, nghẹn ngào nói:
“Anh Viễn, bình thường ta chỉ nghe theo lệnh của ngươi, ngươi không thể đối xử với ta như vậy, hơn nữa là do người phụ nữ kia ra tay trước.”
Lục Viễn đã hạ quyết tâm, xua tay hoàn toàn không muốn nghe. Hắc Tử vùng vẫy một cách tuyệt vọng nhưng không thể tránh thoát được nhiều người. Hắc Tử bị coi như đứa trẻ bỏ đi vứt cho Trần Lạc, Tô Đại Trụ lập tức đè chặt hắn như bắt gà.
Trần Lạc cười khẩy trong lòng, vứt một người ra làm bia đỡ đạn là coi như giải quyết xong rồi, làm sao có thể như vậy được chứ? Trần Lạc này có thù tất báo. Kiếp trước có người đạp mông ta một cái ta vẫn còn ghi thù tới đời này!
Thôi được rồi, trước tiên hãy dạy dỗ cho tên Hắc Tử này một bài học, đây là kẻ gây ra chuyện đúng không? Trần Quang cũng bước lên giúp đỡ Tô Đại Trụ đẩy Hắc Tử quỳ xuống. Hắc Tử sợ đến mức gương mặt đen đã biến thành trắng, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng. Hắn khóc lóc:
“Anh trai à, ta không biết cô ta là người của ngươi, huống hồ cũng không phải một mình ta ra tay, Lý Khuê và Mao Nhị cũng động thủ.”
Lý Khuê và Mao Nhị bị dọa sợ, con mẹ nó một chút nghĩa khí cũng không có, sắp chết đến nơi còn muốn kéo bọn ta chịu tội thay. Trần Lạc nhìn Lục Viễn nói với vẻ thích thú:
“Ngươi còn gì để nói không?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.