CHƯƠNG 139 – CHẮC CHẮN KHÔNG BỎ QUA CHO CÁC NGƯƠI
CHƯƠNG 139 – CHẮC CHẮN KHÔNG BỎ QUA CHO CÁC NGƯƠI
Mặc dù hơn phân nửa người của căn cứ đang ở đây, nhưng những người mạnh hầu như đều ở lại căn cứ. Cô không thể liều lĩnh được, căn cứ ở gần đây, cô nên trở về báo cáo tình hình cho Trần Lạc trước. Nếu có Trần Lạc thì có thể trả thù mà gần như không xảy ra thương vong. Thư Vân lạnh lùng nói:
“Thả đội viên của chúng ta ra.”
Lục Viễn cũng không muốn sống mái với họ, chậm rãi nói:
“Được!”
Mấy người đội viên được thả ra nhưng Diêm Lệ đã không còn sự sống. Tay Thư Vân run lên, Diêm Lệ chết thật rồi sao? Vương Linh liều mạng phóng ra kỹ năng trị liệu nhưng vô ích.
Hiện tại cô có hai sự lựa chọn, một là Thư Vân tự tin mình có thể lấy ít thắng nhiều, hoàn toàn có thể tiêu diệt đám người này, nhưng phía bên mình tổn thất bao nhiêu thì không thể xác định được. Hai là trở về tìm Trần Lạc, để Trần Lạc mang quân chủ lực đi báo thù.
Một phút xúc động lao vào đánh nhau tất nhiên là sảng khoái, nhưng sẽ có rất nhiều người chết, Trần Lạc đã giao người cho cô, cô không thể xúc động như vậy được. Dù cho hiện tại Thư Vân cực kỳ muốn trả thù cho Diêm Lệ. Thư Vân cắn chặt răng, các ngươi chờ đó, Trần Lạc chắc chắn sẽ không bỏ qua cho các ngươi.
Khóe mắt Thư Vân vô thức rơi nước mắt, cô không dẫn dắt đội cho tốt nên mới xảy ra chuyện như vậy. Phía bên đối diện có một người đàn ông cười nhạo nói:
“Nhìn xem, ả đàn bà này khóc kìa, khà khà.”
Thư Vân hạ giọng nói:
“Chúng ta đi.”
Dương Huyền lạnh lùng liếc nhìn họ một cái, sau đó muốn lái xe tải hạng nặng đi nhưng lại bị ngăn lại:
“Xe này phải để lại, không thể lái đi.”
Lục Viễn cũng không ngăn cản, hắn muốn nhìn thử phản ứng của Thư Vân, nếu Thư Vân cưỡng ép muốn lái đi, không tiếc sống mái với hắn thì đến lúc đó hắn để họ đi cũng không muộn. Thư Vân nói:
“Để lại cho họ, chúng ta đi.”
Nhìn bóng dáng rời đi của nhóm người Thư Vân, Hắc Tử nói:
“Anh Viễn, tại sao không giữ họ lại? Có nhiều cô gái xinh đẹp như vậy!”
Lục Viễn trở tay cho Hắc Tử một cái tát:
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Con mẹ nó, đang yên đang lành ngươi lại đi gây chuyện làm gì? Con đàn bà này rất khó đối phó.”
Hắc Tử ôm mặt:
“Sợ gì chứ, chúng ta có nhiều người như vậy, cô ta dám tử chiến sao?”
Trong lòng Lục Viễn thầm nghĩ, đám người kia chắc chắn ở gần đây, phải tìm cơ hội thăm dò tung tích của họ cho thật rõ ràng, đồng thời phải tận diệt họ, bằng không hắn nhất định sẽ phải chịu sự trả thù của họ.
Đám người Lục Viễn là công nhân trong khu phát triển kinh tế ở gần đây, bình thường Lục Viễn rất có uy tín trong nhóm người, thêm vào đó trí tuệ và thực lực cũng tốt, vậy nên hắn trở thành thủ lĩnh của đám người này.
Đám người Thư Vân nhanh chóng quay về khu biệt thự, trong lòng trĩu nặng.
Tô Đại Trụ đang canh giữ ở cửa khu chung cư, vừa thấy Thư Vân đang ôm một người trên tay hắn lập tức ý thức được lại có một trận chiến lớn sắp xảy ra. Sau khi gặp Trần Lạc, Thư Vân cúi đầu nói:
“Thật xin lỗi, ta không dẫn dắt mọi người cho tốt, Diêm Lệ không phải bị tang thi giết chết mà là do người sống ra tay.”
Số người sống sót vì tranh giành đấu đá lẫn nhau cũng không ít hơn số người chết vì tang thi. Chỉ cần ngươi còn sống, bất kỳ lúc nào ngươi cũng sẽ gặp nguy hiểm. Bởi vì thế giới sẽ càng ngày càng trở nên nguy hiểm nên Trần Lạc mới cố ý rèn luyện họ, đóa hoa lớn lên trong nhà kính sẽ không thể trưởng thành.
Trong căn cứ có thành viên tử vong, trong lòng Trần Lạc cũng không thoải mái, hơn nữa đây còn là thành viên ở chung tương đối lâu dài. Trần Lạc hít mạnh một hơi:
“Ngươi làm đúng lắm, lúc đó lao vào đánh nhau là không có lý trí.”
Trần Lạc tập hợp tất cả mọi người lại, trầm giọng nói:
“Các ngươi đã đi theo ta, nếu chết bởi vì tang thi thì ta không có gì để nói nhưng nếu có người bắt nạt các ngươi, kẻ đó phải hỏi xem ta có đồng ý hay không. Nếu ta không đồng ý, nợ máu phải trả bằng máu. Con người ta, nếu có thể báo thù ta sẽ không để qua đêm. Một khi tất cả các ngươi đi theo ta, không có kẻ nào bắt nạt các ngươi mà có thể sống tiếp được.”
Tất cả những người biết đến chuyện này đều vô cùng phẫn nộ, đặc biệt là lời nói của Trần Lạc làm cho họ khí thế bừng bừng, chỉ cần đi theo Trần Lạc sẽ không còn ai có thể bắt nạt họ. Mọi người bắt đầu lên xe, dự định nhanh chóng đến nơi. Pháp Vương cũng muốn đi theo, bị Trần Lạc trách cứ:
“Ngươi đi theo làm gì? Ngươi là người sao? Không cần nhà nữa à?”
Pháp Vương phẫn nộ, đúng rồi, ta không phải người không cần đi theo.
Đám người lái xe tới khu chung cư. Từng chiếc từng chiếc tiến vào khu chung cư, Lục Viễn lo ngại sẽ xảy ra chuyện nên cố ý sắp xếp mấy người theo dõi khu chung cư.
“Anh Viễn, có người đến rồi, hình như là đám người vừa rời đi lúc nãy.”
Lục Viễn lập tức nhìn ra cửa sổ, thấy hơn sáu mươi người bước xuống xe, có một người trẻ tuổi dường như phát hiện ra hắn, ánh mắt nhìn hắn cực kỳ tàn nhẫn.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.