Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 10: Bất Ngờ Bị Đánh

7:23 chiều – 31/10/2024

****

Người đàn ông đứng bên dưới nhận ra dấu hiệu ông chủ đang nổi giận: “Vậy chúng ta nên làm gì tiếp theo?”

“Nếu họ vì cái họ Sở mà dám đối đầu với Thẩm gia ta, thì ta muốn xem họ sẽ bảo vệ Sở gia đến mức nào.”

“Gia chủ, ý của ngài là…?”

“Ngày mai, mang người đi và bắt con bé mồ côi của Sở gia cho ta.”

“Gia chủ, cô bé đó là thân nhân của liệt sĩ, đừng để họ lợi dụng tình thế phản đòn lại chúng ta.”

“Ngươi nói cũng đúng, vậy thì tìm người dạy cho nó một trận, làm cho Hoa gia và Cố gia thấy rõ.”

“Vâng, tôi sẽ sắp xếp ngay.”

Sáng hôm sau, Vân Nhất thức dậy, lập tức tiến vào không gian, đầy háo hức với những kẽ hở giữa các tảng đá.

Nơi được tưới bằng nước máy không có thay đổi gì, nhưng nơi dùng nước từ giếng trong không gian đã bắt đầu lộ chút mầm xanh, khiến cô vui sướng.

Xem ra ông trời không phụ lòng người, các kẽ hở giữa đá có thể dùng để trồng cây.

Vì quá phấn khích, cô nhảy nhót trên những tảng đá.

Chuyện xuống nông thôn đối với cô giờ không còn chút gì phiền phức, ngược lại còn thuận lợi để cô thu thập các loại giống cây.

Ra khỏi không gian, cô sửa soạn, định ăn sáng rồi đến Tần gia giải quyết công chuyện, sau đó sẽ xử lý Tôn Thụy Minh. Dù sao, tối qua cô đã biết lịch trình của hắn trong ngày.

Gần trạm xe buýt có một sân bóng rổ, lúc đi ngang qua, cô thấy một nhóm người đang chơi bóng.

Mải nghĩ ngợi, cô không để ý đến tình huống bên trong.

Đột nhiên, từ sân bóng vang lên tiếng: “Chết tiệt!”

Nghe tiếng, Vân Nhất vừa ngẩng lên thì bị quả bóng bay trúng mặt.

Đau đớn đến mức cô phải ôm mặt ngồi xuống đất, nước mắt chảy ra cùng với hai dòng máu mũi nóng hổi.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Mấy người chơi bóng chạy tới, thấy tình trạng của cô thì hoảng hốt, liên tục xin lỗi.

Trong đám đông, một giọng lạnh lùng vang lên: “Cô ổn chứ?”

Người đó đưa ra trước mặt cô một chiếc khăn tay mới tinh kẻ ô xanh: “Dùng cái này đi.”

Vân Nhất không nhận, chỉ ôm mũi đứng dậy, đợi đến khi cảm thấy bớt đau mới ngẩng lên nhìn thủ phạm: “Các anh chơi kiểu gì vậy?”

Người đối diện biết mình sai, bối rối đáp: “Thật xin lỗi, phía trước không xa có phòng y tế, cô có muốn đến đó xem qua không?”

Biết mình không sao, cô không muốn lãng phí thời gian, lườm người trước mặt một cái rồi cúi người bước đến vòi nước công cộng gần đó.

Dòng nước lạnh làm dịu đi cơn đau, chỉ trong chốc lát máu mũi đã ngừng chảy.

Rửa sạch vết máu xong, cô nhìn người ở phía xa với ánh mắt khó chịu, tay vẫn ôm đầu đang nhức, rồi quay người rời đi.

Cô không hề nhận ra, trong đám đông, thủ phạm vẫn dõi theo bóng lưng cô với vẻ trầm ngâm.

Chờ cô đi khuất, có người vỗ vai kẻ đang ngẩn ngơ: “Cậu bị sao thế? Hay là không bị bắt đền nên thấy không quen à?”

Người đàn ông không đáp, chỉ khuỷu tay huých vào người vừa nói: “Nói gì vậy? Nếu không phải tại cậu chuyền trượt thì làm sao lại trúng người ta?”

Nói rồi, anh ta liếc lại bóng lưng dần biến mất của cô gái, rồi ôm bóng quay lại sân.

\*

Đến Tần gia, cô thấy rõ họ đang chờ mình.

Vợ cả của Tần gia hiếm khi cười với cô, nhưng nụ cười đó chẳng có chút thiện ý, mà là nụ cười mãn nguyện vì đã đạt được mục đích.

Sự áy náy trong ánh mắt của Tần lão gia xác nhận suy đoán của cô.

Dù vậy, cô không định giúp ông thoát khỏi khó xử. Cuối cùng, vì cháu trai mà ông ta đã chọn cách bội ước. Dù hiểu được, cô vẫn thấy khinh thường từ tận đáy lòng.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận