Skip to main content

Chương 132 – Trao Đổi 2

4:28 sáng – 22/02/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại
Cấu hình

CHƯƠNG 132 – TRAO ĐỔI 2
CHƯƠNG 132 – TRAO ĐỔI 2
Trương Tinh Tinh khóc lóc nói:

“Ngươi đừng có bày ra bộ mặt đạo đức giả, buổi trưa ngươi và Trần Lạc lén ăn đồ ăn ngon, không đem cho người khác cũng được nhưng đến ngay cả ta ngươi cũng không thèm đoái hoài gì, uổng công ta vẫn coi ngươi là bạn bè.”

“Ta đứng phía trước, ngươi đứng phía sau, trong lòng nói không chừng còn đang cười nhạo ta.”

Mễ Lạp trong lòng khổ sở, vật tư không phải do ta thu được, ta cũng không có quyền quyết định, huống hồ ngươi còn vừa mới đến.

Mễ Linh nhìn xem, lắc đầu, trong lòng thở dài, dựa vào tính cách của Trần Lạc, chỉ sợ ngươi sẽ không giữ nổi mạng nữa.

Trần Lạc sắc mặt hơi khó coi, ta cứu ngươi, ngươi ăn đồ ăn của ta, uống nước của ta, còn nói những lời này làm xáo trộn tinh thần của toàn đội.

Làm thế nào mà ngươi có thể sống sót cho đến tận bây giờ chứ?

Hồn nhiên ngây thơ đến mức đáng thương, nhất là Trương Đông Thành, sống đến từng tuổi này quả thật là uổng phí mà.

Nếu dùng đồ ăn có thể trực tiếp đuổi nhóm người này đi, tám vạn tấn gạo Trần Lạc có tiếc gì chứ?

Mới đầu còn tức giận, bây giờ đã ngưng không giận, kiếp trước hắn còn loại người nào chưa từng gặp qua?

Trần Lạc lắc đầu, một số người có thể cứu được, một số người không nên cứu.

Tạm thời bỏ qua không quan tâm đến cha con Trương Đông Thành, Trần Lạc quay người cười nói:

“Để cho các vị chê cười rồi.”

Tôn Đại Vĩ cười đáp lời:

“Ta đều nghe thấy mấy căn biệt thự chứa vật tư, ta muốn một cái, như vậy cũng không tính là quá phận phải không?”

Trần Lạc khẽ cười, đối mặt với một nhóm hơn chục người trong đoàn xe khác:

“Các ngươi thì sao, cũng cần vật tư có đúng không?”

Người thanh niên dẫn đầu thấy Trần Lạc trò chuyện cười nói vui vẻ không chút hoảng sợ, trong lòng có một cảm giác kỳ lạ, vội vàng xua tay cười nói.

“Đại ca, chúng ta tới đây chỉ là xem có nơi nào có thể định cư hay không, chúng ta còn có một ít vật tư, tuyệt đối không có ý định uy hiếp ngươi, tất nhiên vì biệt thự đã đầy nên chúng ta bây giờ ngay lập tức rời đi.”

Nói xong, người đó thật sự dẫn mọi người đi.

Tôn Đại Vĩ nhìn chàng trai trẻ vừa rời đi, âm thầm chửi rủa, tên hèn nhát này.

Tôn Đại Vĩ sốt ruột nói:

“Ngươi rốt cuộc có cho hay không?”

Vẻ mặt của Chen Luo vẫn như thường lệ, trong tay đã ngưng tụ xong một phiên bản nâng cấp hơn của quả cầu không gian.

Trần Lạc cười nói:

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“Cho, ta lập tức đưa cho ngươi.”

Giai đoạn trước, trong tình huống dị năng hệ không gian cùng cấp độ, mặc dù không có sức sát thương cao như hệ Lửa và Hệ Lôi, nhưng sức mạnh hệ không gian là vô hình và không màu, không giống như quả cầu lửa và lôi điện có màu sắc rõ ràng.

Khi đánh lén nó thực sự là một vũ khí tấn công tuyệt vời.

“Người sử dụng dị năng giả cấp 2, lợi hại như vậy, ta có chút sợ hãi, trước tiên ta cho ngươi nếm thử một món đồ tốt.”

Nhóm người Tôn Đại Vĩ vừa mới đến, thế nhưng đã kêu gào rằng Tôn Đại Vĩ là dị năng giả cấp 2.

“Bang” một tiếng, phiên bản nâng cấp quả cầu không gian của Trần Lạc trực tiếp khiến đầu Tôn Đại Vĩ nổ tung.

Tôn Đại Vĩ chỉ kịp thấy động tác tay của Trần Lạc, trong vòng chưa đầy một giây hắn đã bị giết bởi một đòn đánh lén.

Ít nhất hắn phỏng đoán được Trần Lạc đã đánh lén.

Mấy tiếng hét sợ hãi.

Tôn Đại Vĩ chết không nhắm mắt, đám người bên hắn không ai ngờ rằng Trần Lạc đột nhiên vùng dậy, trực tiếp giết chết Tôn Đại Vĩ.

Đây là người lợi hại nhất trong nhóm họ, thế mà hắn ta đã bị giết ngay lập tức.

Họ cũng đã chứng kiến Tôn Đại Vĩ mạnh như thế nào.

Thấy Trần Lạc ra tay, Mễ Lạp cũng không còn lo lắng cho Trương Tinh Tinh, cho nhóm người dị năng giả hệ vật lý đứng trước mặt buff để tăng cường khả năng phòng thủ.

Trần Lạc xua tay nói:

“Họ không muốn sống vậy thì thỏa mãn họ đi.”

Tô Đại Trụ dẫn đầu, hắn cấp 3, có Mễ Lạp trợ lực, căn bản không sợ những dị năng giả cấp 1 này.

Mễ Linh đi theo đằng sau Tô Đại Trụ.

Những người đứng phía trước bên của Trần Lạc đều là dị năng giả cấp 2, thành thật mà nói, trong lòng có chút sợ hãi.

Nhưng Trần Lạc đã nói rằng nếu rút lui trong một cuộc chiến, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Trần Lạc thực sự giết người không chớp mắt.

Không ai dám rút lui.

Hơn thế nữa, họ nhất định giành thắng lợi trong trận chiến.

Tất cả mọi người đồng loạt lao về phía trước.

Chỉ trong một lần chạm trán, bên kia đã chết đến bảy tám người.

Một số người còn lại lấy hết can đảm tấn công Tô Đại Trụ, khi thấy Tô Đại Trụ bị thương nhẹ, nhưng có vẻ không sao, thay vào đó, dùng côn thép chém giết càng cuồng bạo hơn.

Trong một thời gian ngắn, đám người của Tôn Đại Vĩ đã sụp đổ, họ không có người để dựa dẫm, lại càng không có chỉ thị cụ thể nghiêm ngặt nào.

Bình luận

Để lại một bình luận