“Bệ hạ đứng về phe Trường Sinh tông sao?”
Ngụy Quân hỏi.
Đây rõ ràng là một vấn đề.
Thật ra triều đình Đại Càn rất mạnh, nếu không thì Dương đại soái cùng Cơ Soái cũng sẽ không có ý nghĩ phản kháng.
Đáng tiếc, chúng thần muốn tử chiến, nhưng bệ hạ lại đầu hàng.
Đôi mắt Cơ Lăng Vân buông xuống, giọng nói cũng hơi lạnh nhạt:
“Bệ hạ một lòng muốn trường sinh bất lão, tại phương diện luyện đan sự trợ giúp của Quốc sư, hơn nữa bệ ha cũng không quá để tâm về việc triều chính.”
“Hôn quân, hắn từ đầu đến cuối là một tên hôn quân.”
Ngụy Quân trực tiếp mở miệng nhận xét bậy bạ về Càn đế.
Lục Nguyên Hạo bị dọa đến mức suýt chút nữa lăn ra ngất.
Lục Nguyên Hạo ôm cánh tay của Ngụy Quân, dùng giọng nói cầu xin nói với Ngụy Quân:
“Ngụy đại nhân, nói phải cẩn thận nha, họa thường từ miệng mà ra.”
Trong lòng Ngụy Quân tự nhủ điều ta muốn chính là họa từ miệng mà ra, cố ý nói:
“Nếu như Lục đại nhân khó chịu thì cũng có thể báo cáo lời nói này của ta với bệ hạ. Cho dù ngay trước mặt bệ hạ thì ta vẫn sẽ lặp lại một câu này, sửa một chữ thì coi như Ngụy Quân ta không phải là nam nhân.”
Ngụy Quân hết lòng hy vọng tên nội ứng Lục Nguyên Hạo có thể ra sức một chút đi báo cáo những lời hôm nay ta nói.
Nhưng Lục Nguyên Hạo lại hoàn toàn phụ sự kỳ vọng của hắn.
Chỉ thấy Lục Nguyên Hạo chậm rãi buông cánh tay Ngụy Quân ra, lầm bầm:
“Gần đây lúc ta luyện công thì kinh mạch của lỗ tai đã bị thương, thường xuyên không nghe được người khác nói gì, thật là kỳ quái.”
Không đợi Ngụy Quân mở miệng, Lục Nguyên Hạo trực tiếp chạy đi.
Không thể trêu vào người thì thôi đi, ta còn không thể trốn thoát sao?
Tốc độ hắn chuồn đi thật sự rất nhanh.
Một giây sau, giọng nói của Lục Nguyên Hạo vọng từ ngoài cửa vào:
“Ta ra phơi nắng một chút, nghĩa phụ ta nói rằng phơi nắng sẽ giúp cải thiện thính lực, các ngươi tiếp tục nói chuyện đi, xong thì gọi ta.”
Ngụy Quân trầm mặc.
Cái đệch.
Hắn chưa bao giờ thấy qua nội ứng nào thiếu chuyên nghiệp như vậy.
Càn đế thật là phế vật, đến cùng hắn tuyển nội ứng như thế nào vậy.
Ánh mắt của ngươi thật là kém.
Cơ Lăng Vân cũng không biết ý nghĩ của Ngụy Quân, hắn khẽ cười nói:
“Lục đại nhân đây đúng là đại trí giả ngu, nhưng mà trình độ giả ngu của ngài quá thấp nha. Nhưng mà Lục đại nhân có một câu nói đúng, Ngụy đại nhân quả thực phải chú ý một chút, hiện tại Đại Càn rất dễ dàng phán tội chỉ dựa vào lời nói, họa thường từ miệng mà ra.”
Trong lòng Ngụy Quân tự nhủ vậy thì quá tốt rồi.
Ta đang đợi ngày đó đây.
Hy vọng Càn đế có thể quyết liệt một chút, tuyệt đối đừng bỏ qua ta.
“Còn có một việc muốn làm phiền Ngụy đại nhân, Hầu Biên Tiên hẳn là có thể đoán được một ít chuyện của nhị đệ ta, dù sao nữ nhân đều rất có hảo cảm với người yêu thích mình. Hy vọng thời điểm Ngụy đại nhân đi bái phỏng Dương gia thì có thể nói rõ ràng với Hầu Biên Tiên, để nàng phải làm theo kế hoạch của Đãng Thiên, nếu không hậu quả khó có thể đoán trước được, rất có thể Đãng Thiên sẽ phải chết vô ích.”
Cơ Lăng Vân thành khẩn nói.
Yêu cầu này được Ngụy Quân sảng khoái đáp ứng.
“Đây là điều đương nhiên phải làm, xin Đại công tử yên tâm.”
Loại chuyện như thế này thì chỉ cần gặp, Ngụy Quân nhất định sẽ giúp một tay.
Hắn thủy chung cho rằng không thể để cho người tốt thất vọng đau khổ, chính vì vậy mà trên thế giới vẫn có một số “kẻ ngốc” làm một ít chuyện tổn hại cho mình có lợi cho người, thế giới mới có thể vận chuyển bình thường.
Nếu không có “kẻ ngốc” này, tai ương sẽ là toàn bộ xã hội.
Cho nên khi bọn họ cần trợ giúp, chỉ cần ngươi có năng lực thì nên nghĩa bất dung từ.
Bằng không thì về sau sẽ không còn ai mang gánh nặng giúp ngươi nữa.
Làm những sự tình này thì không cần trả ơn, quan điểm của Ngụy Quân là như vậy.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetCảm thụ được vẻ thành khẩn của Ngụy Quân, Cơ Lăng Vân cảm khái nói:
“Ngụy đại nhân quả nhiên giống hệt như lời đồn.”
“Đại công tử cũng không khiến ta thất vọng.”
Ngụy Quân nói.
Người của Cơ gia này đều cho hắn ấn tượng không tệ.
Mặc dù hắn vẫn canh cánh trong lòng đối với việc Cơ Soái không giết chết hắn.
Cơ Lăng Vân khách khí với Ngụy Quân một chút, sau đó một lần nữa nhìn về phía thi thể của Cơ Đãng Thiên.
Ánh mắt hắn tràn ngập vẻ bi thương.
“Ngụy đại nhân, Bạch đại nhân, hai vị có thể làm nhân chứng cho nhị đệ ta không.”
“Nhân chứng cho việc gì?”
Ngụy Quân hỏi.
“Khi còn sống Đãng Thiên đã từng hỏi ta rằng hắn có tư cách gia nhập Thiết Huyết Cứu Quốc hội hay không. Lúc ấy ta nói rằng hắn không có, dù sao những hành động của hắn đều không trong sạch, nếu như lần này không có Hầu Biên Tiên thì chưa chắc hắn sẽ hi sinh như thế này.
“Nhưng câu nói vừa rồi của Ngụy đại nhân rất đúng, luận việc không luận tâm.”
Tay của Cơ Lăng Vân vuốt ve trên mặt Cơ Đãng Thiên, nói khẽ:
“Đãng Thiên, Thiết Huyết Cứu Quốc hội hoan nghênh ngươi.”
Ngụy Quân phát hiện ra đôi mắt của Cơ Lăng Vân hơi đỏ.
Mà vẻ mặt Bạch Khuynh Tâm lại có chút hâm mộ.
Rốt cục Thiết Huyết Cứu Quốc hội mạnh mẽ như thế nào vậy?
Hơn nữa Càn đế còn muốn giết chết người của Thiết Huyết Cứu Quốc hội?
Trong lòng Ngụy Quân hơi động, thốt ra:
“Đại công tử, ta muốn trùng kiến Thiết Huyết Cứu Quốc hội, phế bỏ Càn đế, bát loạn phản chính. Nhân dân làm chủ, thiên hạ đại đồng. Các vị có muốn tham gia không?”
Đôi môi Bạch Khuynh Tâm khẽ nhếch.
Thân hình của Cơ Lăng Vân lảo đảo.
Thịch.
Lục Nguyên Hạo bên ngoài lại quỳ.
Tên mập mạp này đang hận vì sao thính lực của mình lại tốt như vậy?
“Ta muốn trùng kiến Thiết Huyết Cứu Quốc hội, phế bỏ Càn đế, bát loạn phản chính. Nhân dân làm chủ, thiên hạ đại đồng. Các vị có muốn tham gia không?”
Câu nói này Ngụy Quân liên tục vang lên trong đầu Cơ Lăng Vân, Bạch Khuynh Tâm cùng Lục Nguyên Hạo.
Cả ba người đều chết lặng.
Chưa từng thấy qua người liều lĩnh như này.
Tại sao Ngụy Quân có thể bình tĩnh nói ra những lời nói tìm chết như vậy?
Cả ba đều cảm thấy rằng chỉ số thông minh của họ không đủ.
Bạch Khuynh Tâm là người đầu tiên phản ứng, nàng trực tiếp nhào tới ngực Ngụy Quân, dùng tay che miệng Ngụy Quân lại.
Cũng không biết có phải nàng cố ý chiếm tiện nghi của Ngụy Quân hay không.
Nhưng mà người ngoài cũng không nghĩ nhiều.
Dù sao một kẻ mù lòa làm sao có thể có ý đồ xấu được.
Giọng nói Bạch Khuynh Tâm mang theo vẻ gấp gáp:
“Ngụy Quân, ngươi đừng làm bậy, những lời nói như vậy sẽ dẫn đến cái chết.”
Nàng không gọi là hắn là Ngụy đại nhân, mà trực tiếp gọi là Ngụy Quân.
Có thể nhìn ra được Bạch Khuynh Tâm đang rất gấp.
Cơ Lăng Vân cũng hơi sợ.
Hắn đã đánh giá cao dũng khí của Ngụy Quân rồi, nhưng sự thật chứng minh, hắn vẫn đánh giá thấp lá gan của Ngụy Quân.
Loại lời như thế này hắn chỉ dám nghĩ trong lòng chứ tuyệt đối không dám nói thẳng ra.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.