17.
Lão phu nhân nói không sai, Thẩm Như An không cần ta cũng có thể tỉnh lại.
Nhưng sau khi tỉnh lại, hắn ta dường như thực sự phát điên.
Hắn không chỉ tự lấy kiếm chém mình mà còn chém tất cả những người hắn nhìn thấy, ngay cả tổ mẫu, người thân thiết nhất cũng không nhận ra hắn nữa.
Lão phu nhân nhốt hắn trong phòng, đứng ngoài sân kêu gào.
Lúc này người mới hối hận, hối hận vì sao ngày đó lại để Từ Bích Lan vào phủ.
Người không tiếc hy sinh thể diện, thay Thẩm Như An giải thích với mọi người chuyện của Từ Bích Lan đều là hiểu lầm, đưa Thẩm Dịch đến trang viên của gia tộc ở thôn quê.
Người đích thân tới cửa cầu xin Khương Uyển quay lại. Lần này người vô cùng chân thành.
Nhưng Khương Uyển một khi đã đặt xuống thì không bao giờ nhặt lên nữa và cũng không bao giờ nhìn lại.
Lão phu nhân nhìn thấy Thẩm Như An giống như một con thú bị mắc bẫy, ngày nào cũng tự chém giết chính mình, đành phải sai người xích hắn lại.
Khi lão phu nhân đến gần, Thẩm Như An mắt đỏ hoe, môi run run cầu xin: “Tổ mẫu, xin người hãy trả lại Uyển Uyển cho con…”
Lão phu nhân nôn ra một ngụm máu tươi, mái tóc trắng phơ phất bay, chỉ còn lại bộ xương khô gầy cố gắng chống đỡ, run rẩy đưa tay vuốt ve đầu hắn.
Mình đã gây ra chuyện gì thế này?
18.
Mọi người đều nói rằng Long Tường tướng quân đã bị điên.
Chỉ có Thẩm Như An biết hắn không điên.
Từ lúc tỉnh dậy ngày hôm đó, trong cơ thể hắn dường như có thêm một người.
Linh hồn và ý chí của hắn đang chiến đấu chống lại một linh hồn khác, dù hắn có cố gắng hết sức cũng không thể ngăn cản người đó xuất hiện.
Khi cơ thể bị chiếm đóng bởi một linh hồn khác, hắn ta không nhớ bất cứ điều gì.
Chỉ là, mỗi khi thức dậy sau khi giành lại ý thức của cơ thể, hắn ta lại phát hiện ra trên người mình có vô số vết thương lớn nhỏ, cả những vết thương chí mạng, máu đã khô lại.
Hắn chợt nhận ra rằng một linh hồn khác trong cơ thể đang cố gắng giết hắn.
Có lẽ do khả năng kiểm soát chưa đủ mạnh, linh hồn kia cố gắng vùng vẫy, nhưng không thể giáng đòn chí mạng lên cơ thể hắn ta.
Ta không thể chết, Uyển Uyển của ta vẫn còn ở thế giới này, ta vẫn đang đợi nàng ấy đổi ý, làm sao ta có thể bằng lòng chết…
Vì vậy, hắn ta chiến đấu chống lại một linh hồn khác trong cơ thể mình mỗi ngày. Hắn không thể thua.
Hắn muốn sống bởi vì Khương Uyển vẫn còn trên thế gian này.
19.
Vào ngày ta rời khỏi kinh đô, Tiêu Cẩm Dương đã cải trang xuất cung.
Khi chia tay nhau, ta chắp tay chào, ngài ấy khẽ đỡ lấy tay ta rồi vẫy tay.
Có lẽ phải nhiều năm nữa mới gặp lại, nên ta nhẹ nhàng nói: “Bệ hạ, xin hãy bảo trọng”.
Ngài ấy nhìn ta bước lên ngựa, chắp hai tay sau lưng, nhẹ nhàng nói: “Cứ đi đi, chỉ cần có trẫm ở đây, nàng đi đến đâu cũng sẽ bình an vô sự.”
Ta cảm động quay lại nhìn ngài ấy.
Ngài ấy giơ tay nhẹ nhàng vỗ vào lưng ngựa, lớn tiếng nói: “Đi đi, trẫm đang đợi tin vui của nàng.”
Tiếng vó ngựa vang lên, ta bắt đầu hướng tới một con đường khác trong cuộc đời này.
Trong mấy năm qua, ta đã đi qua núi, biển, sông, hồ.
Đầu xuân, ta đến một làng chài ven biển. Ở đó có những nữ tử am hiểu thiên văn và biển cả, hiểu được sự thay đổi của gió và thời tiết.
Vào giữa mùa hè, ta đi đến một nơi có sương mù và mưa nhiều ở phía nam sông Dương Tử. Ở đó có những nữ tử có thể trồng trọt, trồng dâu và rất giỏi trong các hoạt động nông nghiệp.
Khi mặt trời lặn, ta đến phía tây nơi có cồn cát, nơi có những nữ tử giỏi cưỡi ngựa, không hề thua kém nam giới.
Vào cuối năm, ta đi qua Vương quốc phía Bắc, nơi có những
nữ tử hiểu biết sâu sắc về các vấn đề của thiên hạ.
Chức nữ quan không phải chỉ để trưng bày, mà là chức vụ thực sự, nắm giữ thực quyền.
Trong nhiều năm, ta đã liên tục viết ra những gì ta đã thấy và đã nghe gửi về kinh thành. Lúc này, việc tuyển chọn nữ quan đã đến vòng thứ hai, chuẩn bị đến vòng thứ ba.
20.
Ngày hôm ấy, ta tiễn biệt tất cả những cô nương vào kinh dự tuyển, mấy ngày không nghỉ ngơi, đến đêm lại mơ thấy Thẩm Như An.
Nghe nói hai năm trước, bà Thẩm tận mắt chứng kiến hắn điên đến nỗi chuẩn bị đâm dao vào nhãn cầu của Thẩm Lão phu nhân, khiến người ngã xuống đất hoảng sợ mà chết.
Ngày nay, phủ Tướng quân chỉ nhốt một kẻ điên.
Ta chưa bao giờ mơ thấy Thẩm Như An, nhưng trong giấc mơ đêm nay, ta lại nhìn thấy hắn rõ ràng như vậy.
Khi ta nhìn thấy hắn, rõ ràng đó là hắn, nhưng lại không giống hắn.
Nói cách khác, hắn giống Thẩm Như An ở kiếp trước hơn.
Hắn đến gần ta, nhưng ta không hề kháng cự một chút nào.
Bàn tay của hắn xuyên qua một màn sương mỏng, chạm vào ta một cách chân thực, đôi mắt hắn đầy nỗi buồn và sự đau khổ.
Hắn nhìn ta thật lâu, như muốn khắc sâu ta vào sâu tâm hồn, để không bao giờ quên đi.
Hắn thì thầm: “Uyển Uyển, ta xin lỗi.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTa lắc đầu, trong giấc mơ ta không thể nói được, nếu có thể, ta sẽ nói với hắn rằng những sai lầm mà Thẩm Như An mắc phải trong cuộc đời này không phải lỗi của hắn.
Nước mắt hắn từng giọt rơi xuống: “Ai phản bội nàng đều phải chết, kể cả ta.”
Ta mơ hồ có cảm giác hắn sắp biến mất mãi mãi trong thế gian rộng lớn này.
Ta vươn tay định tóm lấy hắn, nhưng giọng hắn càng lúc càng trống rỗng: “Ta giúp nàng giết hắn nhiều năm như vậy, Thẩm Như An sẽ không bao giờ để nàng phải thất vọng nữa…”
Ta tỉnh dậy từ trong giấc mơ, đưa tay lên chạm vào bên má ướt đẫm của mình, chỉ là một giấc mơ, nhưng ta cảm thấy nó dường như là sự thật.
Ta đã được tái sinh một lần, nên ta tin vào thần linh hơn bất kỳ ai.
Ngày hôm sau, ta nhờ người nhanh chóng quay lại kinh thành để tìm hiểu tin tức.
21.
Trong khi chờ đợi tin tức, ta bất ngờ gặp Từ Bích Lan ở huyện Kiều An.
Nói chính xác hơn thì nàng ta đã đặc biệt đến tìm ta.
Nàng ta trông thật khốn khổ, quần áo tả tơi, khi nhìn thấy ta liền không chút do dự mà quỳ xuống:
“Khương Uyển, ta thực sự xin lỗi cô.” Nàng ta tự nói một mình, “Ta thực sự sai rồi, ta xin lỗi vì tất cả những gì ta đã làm, ta không nên cố chấp chen ngang khi biết rằng chàng ấy đã có người mình yêu.”
“Từ đầu đến cuối, cô không hề trách móc ta, cô là một người tốt, có phải vậy không?”
“Nếu đã nghe nói đến ta, cô chắc hẳn đã biết nữ nhi của Từ Thượng thư đã đánh bại tất cả mọi người trong cuộc thi ngâm thơ, và ta cũng có thể làm ra bánh xà phòng thơm. Chỉ cần ta muốn, hoàng thân quý tộc ai mà chẳng yêu ta.”
“Nhưng ta không cố ý phạm lỗi, cô biết đấy, con người không thể kiểm soát được sự nảy sinh của lòng ham muốn. Ta yêu Thẩm Như An, tình yêu này khiến ta mất lý trí. Cho dù chàng ghét bỏ ta, ruồng bỏ ta như đôi giày cũ, ta cũng không quan tâm.”
“Nhưng chàng ấy chỉ yêu mình cô thôi. Mấy năm nay chàng ấy phát điên, ta lén lút chạy đến gặp chàng ấy. Cho dù chàng ấy không tỉnh táo cũng không muốn ta đến gần…”
Nàng ta nói năng lộn xộn, ta nghe không rõ ràng lắm, nhưng ta biết rằng chuyện gì bất thường cũng có nguyên nhân.
Ta cau mày hỏi: “Cô rốt cuộc muốn nói gì?”
“Ta cầu xin cô!” Nàng ta nắm chặt lấy vạt váy ta, “Xin cô đừng giết ta, ta thực sự biết lỗi của mình rồi, Khương Uyển. Ta không còn yêu Thẩm Như An nữa, xin cô đừng giết ta.”
“Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc giết cô.” Ta gạt tay nàng ta ra, “Nếu ta muốn giết cô, ngay từ lúc ta nhìn thấy cô, thì cô đã chết rồi.”
Cô nghiêm nghị nói: “Không thể nào, Thẩm Như An điên rồi. Ngoài cô ra, còn ai muốn xóa sổ ta nữa chứ!”
“Khương Uyển! Chính xác thì cô muốn ta làm gì mới chịu tha cho ta.”
Nàng ta dường như sắp phát điên, ta không muốn tranh cãi nữa.
Nhưng giây tiếp theo, ta nghe thấy một âm thanh cực kỳ quái dị.
[THÔNG BÁO CỦA CỤC QUẢN LÝ KHÔNG GIAN THỜI GIAN. Về trường hợp của du hành giả xuyên thời gian số 108, Từ Bích Lan, do ý chí mãnh liệt của những cá nhân sở hữu năng lượng mạnh mẽ trong thời đại mà cô ta du hành đến đã cản trở, hiện tại cục quyết định thay đổi mệnh lệnh từ “trả về nguyên trạng” thành “xóa sổ”. Xin lưu ý! Xin lưu ý!]
Ta quay đầu lại nhìn nàng ta, chẳng trách Thẩm Như An nói nàng ta kỳ lạ.
Hóa ra nàng ta không phải người ở đây, giống như ta đến từ kiếp trước.
Và nàng ta cũng đến từ nơi nào đó.
Ta bình tĩnh nói: “”Lời nhận lỗi của cô, thực ra không phải xuất phát từ việc cô thực sự cảm thấy bản thân đã sai, mà chỉ là không còn cách nào khác để sống sót.”
Nàng ta lắc đầu: “Không phải vậy! Ta được hưởng nền giáo dục tiên tiến và cao cấp nhất, ta cũng từng lên mạng mỉa mai và chỉ trích những tình nhân. Nhưng, đến đây rồi, ta lại tự biện minh cho bản thân, ta thuyết phục bản thân rằng việc ‘tam thê tứ thiếp’ của người xưa là chuyện bình thường…”
Nàng ta dừng lại một chút, trong mắt hiện rõ sự giằng xé, cuối cùng vẫn nói: “Đáng lẽ mọi chuyện phải như vậy, chỉ là ta quá không may, lại gặp phải cô mà thôi. Ta cam chịu, ta thua, ta cũng nhận sai.”
Nàng ta vẫn chưa hiểu rằng bản thân không đáng để ta nhắc đến.
Sự chân thành một khi thay đổi, cho dù không phải Từ Bích Lan thì cũng có người khác.
Ta thản nhiên nói: “Cho dù là ý chí của ta, ta cũng sẽ không thèm giết ngươi.”
Sau một câu, như sương rơi vào cỏ cây, ta vẫn luôn biết rằng sự thờ ơ là vũ khí lợi hại nhất.
Nàng ta loạng choạng bỏ chạy, lẩm bẩm: “Đúng…là Thẩm Như An. Hắn thực sự muốn tiêu diệt ta… Ta nhất định phải ngăn hắn. Ta sẽ ngăn hắn ta lại…”
22
Nàng ta không biết rằng Thẩm Như An đã chết.
Ngày thứ ba sau khi gặp Từ Bích Lan, ta nhận được một lá thư từ Phi Ca.
Thẩm Như An bị mắc kẹt như một con thú điên nhiều năm, cuối cùng chết trong tay chính mình.
Một ngày trước khi chết, hắn bước ra khỏi phòng, chọn cho mình một bộ quần áo sạch sẽ, bước vào căn phòng nơi ta và hắn đã từng ở.
Hắn cầm thanh kiếm sắt nhỏ lạnh lẽo mà ngày xưa đã làm cho ta, lưỡi kiếm sắc bén xuyên qua tim hắn, máu chảy thành hàng.
Hắn cúi đầu dựa vào giường, giống như một huyết tu xuất thần, không phát ra âm thanh.
Ta cầm lá thư trên tay, chợt nhớ tới giấc mơ mấy ngày trước. Không, đó không phải là giấc mơ.
Thẩm Như An, giết Thẩm Như An.
Hắn ta… đã tự tay giết chết mình.
Vũ trụ mênh mông, thời gian trôi qua để lại dấu ấn trên bia đá.
Từ nay về sau, trời đất rộng lớn, không còn Thẩm Như An nữa.
[HẾT]
Sắp tới Mê Truyện có kết hợp với Lazada/Shopee tung ra một loạt các mã giảm giá cực sâu, các mã giảm giá 30k, 60k, 100k. Mấy bà join nhóm dưới đây để nhận mã nhanh nhất nhen😘
👉 https://zalo.me/g/oegfon933
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.