10.
Phòng ngủ trên xe lửa có bốn giường, hôm nay không phải cuối tuần, rất ít người, vừa rồi vẫn chỉ có một mình ta.
Chàng trai ngồi đối diện ta tuổi không lớn lắm, nhìn nhỏ hơn ta một chút.
Hắn nói nhiều, miệng liền không ngừng.
Nhưng bề ngoài có chút đẹp trai, ánh mắt linh động, hơn nữa giọng nói rất vui vẻ, không làm ta thấy phản cảm.
Ta không giỏi giao tiếp với mọi người, rất ít nói chuyện, chỉ thỉnh thoảng gật đầu.
Hắn tên Vương Phi, mới vừa lên năm nhất, trong nhà có việc liền về quê, lần này là trở về trường học.
Thật trùng hợp, hắn ở cùng một thành phố với ta.
“Chị gái, thêm Wechat đi, về sau thường xuyên liên lạc.”
Hắn cười, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ.
Không thể đánh người tươi cười, chỉ thêm Wechat mà thôi, ta không tiện từ chối.
Ta cầm điện thoại di động quét mã vạch hai chiều mà Vương Phi đưa tới, sửng sốt một chút.
Trên mã vạch hai chiều kia viết hai chữ Ong Vàng, ảnh đại diện là một con ong bắp cày khổng lồ, nằm rạp trên mặt đất, ước chừng lớn bằng một chiếc ô tô. Đôi mắt to của nó hiện ra ánh sáng lạnh lẽo lại tàn khốc.
Đối diện với cặp mắt ong vàng kia, dây chuyền trên ngực ta chợt nóng rực…
“Làm sao vậy chị gái?”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy ảnh đại diện của cậu rất đặc biệt!”
“Đúng vậy, con ong thật ngầu!” Vương Phi đắc ý ưỡn ngực.
Ban đêm ta ngủ trên giường, trong mơ hồ có một bóng người đứng trước cửa sổ, chậm rãi vươn tay về phía ta…
Ta xoay người ngồi dậy, nắm lấy cổ tay hắn, lớn tiếng nói: “Làm cái gì?”
Ánh trăng ngoài cửa sổ xe chiếu vào nửa bên mặt hắn, lúc sáng lúc tối, thấy thế nào cũng rất quỷ dị, dĩ nhiên là Vương Phi.
Hắn không có một chút xấu hổ bị vạch trần, cười quái dị một tiếng, giọng nói đột nhiên khàn khàn, giống như radio hỏng: “Ha… ha… bị phát hiện rồi…”
Ngay sau đó mặt và thân thể hắn đều bắt đầu biến hóa, đầu biến thành hình tam giác dẹp lép, mắt cũng phồng ra, lớn đến đáng sợ, trên đầu còn mọc ra một đôi xúc tu vừa nhỏ vừa ngắn!
Mà bàn tay bị ta bắt biến thành đôi cánh thật lớn!
Cả người hắn quả thực giống như một con ong vàng biến dị!
Bất quá đã quen nhìn các loại quỷ quái nên ta cũng không sợ hắn.
Ta cười nhạo một tiếng: “Vương Phi, không, nên gọi ngươi là Quỷ Sai Ong Vàng mới đúng nhỉ?”
Ong vàng rõ ràng có chút kinh ngạc, vỗ cánh, phát ra tiếng ong ong: “Làm sao ngươi biết?”
Ta cũng đắc ý đứng lên: “Ta giúp phu quân làm việc lâu như vậy cũng không phải là ăn ở không. Ta nhìn thấy danh sách quỷ sai ở Minh giới đang lẩn trốn, lại nhìn thấy ảnh đại diện Wechat, liền biết là ngươi!”
“Người sau lưng Trương Đại Tiên cũng là ngươi đúng không? Nhưng… tuổi ngươi không nhỏ lại nhìn rất trẻ. Không nghĩ tới ngươi lại trông trẻ hơn cả ta, thuật chỉnh dung này rất thú vị. Ta có hứng thú.”
“Đúng là ở trình độ của ta, ngoại hình cùng những thứ khác đều không dễ dàng có được!”
Vẻ mặt của hắn dần dần trở nên hung ác: “Ta giúp lão kiếm tiền, coi như khen thưởng, nhưng linh hồn chôn trong lòng đất đều là của ta. Chính là ngươi hủy hoại việc tốt của ta!”
Hại nhiều người như vậy còn dám dõng dạc, ta tức giận: “Ong Vàng, còn không mau bó tay chịu trói, theo ta trở về Minh giới!”
Hắn như là nghe xong chuyện cười, khinh bỉ nói: “Đạo hạnh của ta cũng không kém Quỷ vương, tại sao phải khuất phục hắn?”
Hắn một chân lấy ba lô của ta, sau đó ném ra ngoài cửa sổ trước mặt ta.
Ta giận dữ: “Gan trời!”
“Hừ, chờ ta ăn ngươi, đạo hạnh của ta lại bùng phát, đến lúc đó Quỷ Vương cũng không làm gì được ta!”
“Không có chút thực lực còn muốn tác oai tác quái, ngươi nằm mơ!”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNói xong con ong nhào về phía ta, đánh thẳng vào đầu của ta.
Nếu bị hắn bắn trúng, đầu ta sẽ vỡ nát!
Ta lắc đầu, cơ hội ta đã cho hắn, có trách thì hãy trách chính hắn không quý trọng.
Bỗng nhiên trên cổ ta một luồng ánh sáng hồng lóe lên, một bóng dáng hiện lên, ta đối với bóng người rống lên: “Đứng chờ một bên đi, đừng cản trở ta!”
11.
Nói xong ta nâng chân lên, một cước đá vào trên mặt ong vàng, lực cực lớn làm cho hắn lộn nhào ngã xuống đất.
Không đợi hắn phản ứng, ta lại nhảy lên lưng hắn kéo xúc tu của hắn đập mạnh xuống đất, đập cho ong vàng mặt đầy máu, “Bùm” một tiếng răng cũng rụng vài cái.
Ta vừa đánh vừa mắng: “Cho tới bây giờ không ai dám thiếu tôn trọng Tiểu Nương nương như vậy!”
“Nói! Ngươi còn dám hay không?”
Ong vàng nói chuyện không nổi: “Ngươi… ngươi không phải phàm nhân sao? Ngươi không phải đều dựa vào quỷ sai bảo vệ sao?”
Quỷ vương đứng ở góc ngơ ngác nhìn trò khôi hài: “Bản vương cũng không biết phu nhân lại lợi hại như vậy.”
Ta khẽ mỉm cười, khiêm tốn nhận công lao và danh tiếng.
Hai năm nay, ban ngày thu lệ quỷ kiếm công đức, buổi tối ngủ cũng không quên giúp Quỷ vương lo liệu công vụ, dốc hết tâm huyết, rốt cục có hồi báo!
Hiện giờ tu vi của ta đã sớm gần bằng phu quân Quỷ Vương.
“Hỏi ta mỗi lần làm nhiệm vụ vì sao không ra tay, đều là đám quỷ sai thực hiện?”
“Không hiểu sao? Cái gì cũng để cho ông chủ tự mình vận động thì còn cần nhân viên làm gì?”
“Phải cho bọn họ cơ hội phát huy! Hiểu chưa?”
“Hơn nữa, ta vì bọn họ đốt nhiều tiền như vậy! Đó gọi là ‘nuôi binh ngàn ngày, dụng binh một thời’.”
Thấy ong vàng kia còn có ý giãy dụa, ta trực tiếp đem hắn lật ngược lại, một tay rút đầu kim đáng sợ ở bụng hắn, đau đớn khiến hắn kêu thảm thiết không ngừng, hơi thở lập tức trở nên yếu ớt.
Ta đứng lên, từ trên cao nhìn xuống: “Có phục hay không?”
Ong vàng vội vàng nói: “Phục! Phục!”
Ta hài lòng gật đầu, tay chỉ vào góc tường: “Anh, trói hắn lại.”
Quỷ vương lưu lạc làm người hầu giơ tay lên trên không trung, từng đạo hàn quang đem ong vàng quỳ rạp trên mặt đất bao vây, rất nhanh đã biến mất.
Tay phải anh ấy hướng không trung xoè ra, ba lô bị ong vàng ném qua cửa sổ lại bay trở về.
Lại một đạo bạch quang phất qua, một mảnh hỗn độn cũng nhanh chóng khôi phục thành nguyên dạng, giống như vừa rồi trận đại chiến kia chưa từng xảy ra.
Phu quân Quỷ vương của ta sờ sờ mũi: “Sao em biết ta vẫn luôn ở trong mặt dây chuyền?”
Hừ, anh ta lại muốn lười biếng mặc kệ công vụ, theo ta ra ngoài chơi, lại lo lắng cho ta, phương thức tốt nhất không phải là trốn ở trong mặt dây chuyền của ta sao?
Chưa kể, mỗi đêm, luôn luôn có hai bàn tay không an phận bơi tới bơi lui quanh người ta, thật sự coi ta là kẻ ngốc sao?
Ta túm lấy lỗ tai anh ấy hung tợn nói: “Cái gì cũng không gạt được pháp nhãn của Tiểu Nương nương, cho nên anh thành thật một chút đi!”
Mấy món đồ trang trí quỷ quái trốn trong ba lô của ta yên lặng che lỗ tai, đây cũng không phải là việc bọn họ có thể nghe, có thể nhìn.
Lại qua mấy giờ, rốt cục tới nhà ga, ta vác hành lý duỗi lưng lười biếng đón xe ở ven đường.
Một chiếc xe đen dừng lại, tài xế đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang gọi ta: “Em gái đến trường đại học phải không? 50 tệ? Giá này rẻ hơn taxi thông thường phân nửa đấy.”
Có lợi mà không chiếm là kẻ ngốc. Ta liền lên xe.
Trong thời gian ngủ gật, chiếc xe đen kia liền lệch khỏi lộ trình, tài xế còn yên lặng khóa cửa lại.
Ta thở dài, vỗ vỗ ba lô, thật đúng là không để cho người ta nghỉ ngơi nha?
Các bạn già, lại làm việc thôi!
– Hết –
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.