7.
Không cần ta gọi, Hắc Bạch Vô Thường đã ghi lại khẩu cung người nhà họ Vương, bảo họ ký tên.
Hai quỷ đã sử dụng chiếc iPhone mới mà tôi tặng họ tháng trước.
Hai quỷ bọn họ một lần lại một lần thưởng thức những bản ghi âm này, cười đến đáng sợ, đôi mắt híp lại, ngay cả đầu lưỡi đỏ tươi cũng phun ra, giống như rắn tinh.
Trong miệng còn tấm tắc khen ngợi: “Mấy bản ghi này rất rõ ràng!”
“Nhờ phúc của Tiểu Nương nương mà chúng ta có thể sử dụng sản phẩm cao cấp như vậy!”
“Tiểu Nương nương hồng phúc tề thiên!”
Đám nịnh hót này!
Ta lại ở Vương gia nghỉ ngơi hai ngày, đem công vụ ở Minh giới xử lý gần hết.
Aizzz, tìm đâu ra một Quỷ hậu như ta, làm việc không mệt mỏi và không bao giờ quên công vụ?
Ngày thứ ba vừa tờ mờ sáng đã có người đến Vương gia gõ cửa.
“Chuẩn bị xong chưa? Đến giờ rồi, nên lên núi thôi!”
Ta nhẹ nhàng nhìn lướt qua người Vương gia đang ngồi xổm ở góc tường bị phạt.
Cha Vương vội vàng run rẩy lên tiếng: “Được rồi, được rồi, tới đây.”
Mấy người nhà họ Vương lập tức bận rộn.
Ta nói với bọn họ, ngoan ngoãn diễn một vở kịch với ta, diễn xong liền mang theo chứng cứ phạm tội của họ tự đi đầu thú, ngồi tù hai năm, còn có mạng mà sống.
Diễn không tốt… chị Kayako ở bên cạnh làm động tác cắt cổ bọn họ.
Người nhà họ Vương bị dọa đến quỳ ngay tại.
“Tiểu… các tiểu nhân nguyện nghe Nương nương sai bảo!”
Ừ, trẻ con dễ dạy.
Ta hài lòng gật đầu, mặc hỉ phục đỏ thẫm nằm vào quan tài.
Đừng hiểu lầm, đó cũng không phải là hỉ phục Vương gia chuẩn bị cho ta, là triều phục ta cùng phu quân Quỷ Vương lúc thành hôn mặc.
Phu quân của ta bụng dạ rất hẹp hòi. Nếu ta mặc váy cưới của người khác, thể nào anh ta cũng giết ta.
Trong quan tài phủ kín mấy món đồ trang trí quỷ quái, tất cả đều là của hồi môn của ta, ha ha.
Lúc đậy nắp quan tài, ta nhẹ vỗ về sợi dây chuyền lóe ánh sáng màu hồng trên cổ, nhắm hai mắt lại, ngủ thêm một lát.
Ta bị đánh thức bởi tiếng ồn ào.
Trong lúc mơ hồ nắp quan tài đã được mở ra.
“Trong quan tài có gì vậy?”
“Mấy người xem cái hình tiểu tử lưỡi thè dài như vậy thật giống quỷ treo cổ. Nhìn dọa người quá đi!”
“Cô gái này sao lại không nhúc nhích? Chỉ có người sống như lời của Trương Đại Tiên thì mới làm được!”
“Hừ, mấy người tiếc tiền nên mua xác chết về lừa Trương Đại Tiên à?”
Nói ta đã chết?
Ta cảm thấy cần phải làm rõ điều này.
Ta mở mắt ra và cười: “Này!”
Mọi người kinh hãi, lui về phía sau một bước dài.
Một ông già mặc áo khoác ngoài nghe được động tĩnh, đi qua nhìn một chút, giận dữ “A” một tiếng: “Làm sao lại để thế này? Miệng cũng không bịt lại? Phạm vào kiêng kị thì làm sao bây giờ?”
“Người đâu, lấy kim chỉ đến đây!”
“Lão Vương, đi lấy chút tóc của con trai ông đi!”
Người nhà họ Vương run rẩy cắt một nắm tóc của anh trai Vương Bình trong một cỗ quan tài khác giao cho ông già, lại sợ hãi liếc mắt nhìn ta đang nằm trong quan tài, vội vàng quay đầu đi, lui về phía sau vài bước.
Một người trẻ tuổi đưa kim chỉ lên: “Trương Đại Tiên, kim đây.”
Ơ, đây chính là Trương Đại Tiên à? Tóc đều bạc hơn phân nửa, xem ra đã sáu bảy mươi, chuyện tốt không làm lại đi làm những thứ tổn hại âm đức này.
Trương Đại Tiên thấy ta cũng không giãy dụa, liền nhìn chằm chằm, có chút kỳ quái: “Cô gái này chẳng lẽ bị ngốc sao? Ta nói mấy người không thể vì tiết kiệm chút tiền mà mua về một đứa ngốc được. Như thế làm sao xuống dưới có thể hầu hạ tốt con trai mấy người?”
Nói ta ngốc, ta nhất định không thể nhịn, ta hướng lão hét lên: “Lão già chết tiệt nói cái gì vậy? Tuổi này còn làm mấy chuyện tổn hại âm đức, không sợ đến âm tào địa phủ bị bỏ chảo dầu sao?”
Trương Đại Tiên tức muốn chết, gọi mấy thanh niên tiến lên: “Đè cô ta lại!”
“Mấy người mau đến, sẵn đem mấy món đồ trong quan tài ném đi. Nhìn qua đã thấy cổ quái!”
Ông ta nói xong liền muốn đem tóc của anh trai Vương Bình mạnh mẽ nhét vào miệng ta.
Mà không đợi gã đụng tới ta, bốn phía bạch quang chợt lóe, đám người Trương Đại Tiên toàn bộ bị ném xuống đất.
Cùng lúc đó, đồ trang trí TV đặt trong quan tài của ta đột nhiên biến thành thực thể, càng lúc càng lớn, sau đó lóe lên bông tuyết, còn lắc lư!
Một cô gái có mái tóc bù xù từ trong TV chậm rãi bò ra, vươn tay mang theo thi ban trên đó.
Đó là chị Sadako đã lâu không xuất hiện.
Thanh âm của chị ấy như cuồng phong lạnh lẽo, gào thét mà đến: “Để bọn họ cho ta!”
“KPI của ta vẫn chưa hoàn thành!”
8.
Cả nhà họ Vương gia đã sớm chuẩn bị tâm lý, hoàn toàn không giãy dụa.
Tất cả mọi người trên sân đều sửng sốt vài giây rồi chạy trối chết.
Chị Sadako hung hăng đứng lên, tóc dài vươn ra bốn phương tám hướng, gắt gao bóp chặt cổ bọn họ, chỉ chốc lát đã bắt toàn bộ người trở về, không thiếu một ai.
Chị Sadako ở bên trong tìm kiếm một phen, ánh mắt chăm chú nhìn Trương Đại Tiên.
Một tay kéo lấy mái tóc vốn không rậm rạp của Trương Đại Tiên đập mạnh xuống đất vài cái, vừa đập vừa đặt ra quy tắc cho ông ta.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Dám khinh thường Nương nương nhà ta? Đánh!”
“Nói xấu Nương nương, còn mưu toan thô lỗ với Nương nương. Đi chết đi!”
Lúc này Trương Đại Tiên không chịu nổi nôn một ngụm, nhìn thấy uế vật trên mặt đất, Sadako tỷ tỷ luôn thích sạch sẽ lập tức nổi giận, càng đập càng mạnh.
“Bẩn muốn chết a a a a, ngươi liếm sạch sẽ cho ta!”
Ngắn ngủn vài phút, mới nãy còn kiêu ngạo mà bây giờ một đám người bị Sadako tỷ tỷ thu thập nằm rạp trên mặt đất bất động, chỉ còn chút hơi thở yếu ớt.
Toàn bộ quá trình tựa như phim hành động, ta xem đến sảng khoái.
Ta cười híp mắt nói: “Sadako tỷ tỷ đã lâu không gặp, tỷ lại xinh đẹp hơn xưa!”
“Để ta nghĩ xem nên tặng quà gì cho tỷ?”
Sadako tỷ tỷ xấu hổ đỏ mặt, cắn môi nói: “Ta quen biết một chàng trai, hắn đối với ta rất tốt… Ta muốn bộ mỹ phẩm, còn muốn váy mới!”
À, thì ra là chị Sadako lén lút có bạn trai, khó trách đã lâu không xuất hiện.
Các chị em đi theo ta rất lâu, mọi người một lần nữa bước vào cuộc sống tốt đẹp cũng là nguyện vọng của ta.
Ta vỗ ngực cam đoan với chị ấy: “Không thành vấn đề, trở về sẽ đốt cho tỷ tỷ một bộ Estée Lauder, lại đốt một cái… không, mười cái váy mới!”
Sadako tỷ tỷ cảm động rơi lệ: “Tạ Tiểu Nương nương!”
Nói xong lại vội vàng bò trở về TV.
Chậc chậc chậc, có tình lang thật sự là một phút cũng không chịu ở lâu.
Mấy trăm món đồ trang trí quỷ quái còn nằm trong quan tài gấp đến độ đều nhảy dựng lên.
“Tiểu nhân nguyện vì tiểu Nương nương phân ưu!”
“Tiểu nhân nguyện vì Tiểu Nương nương mà đau lòng.”
“Cầu Tiểu Nương nương cho các tiểu nhân cơ hội!”
Ta khoát tay ý bảo bọn họ đừng nóng vội, mỗi con quỷ đều có cơ hội!
Nhìn xem, chuyện vẫn chưa kết thúc phải không?
Ta vung tay lên, một con quỷ ôm cái đầu to xuất hiện. Cái đầu của hắn to hơn người bình thường gấp mười lần. Hắn hiện hình, một cước đạp lên ngực Trương Đại Tiên: “Các ngươi hại người như thế nào? Đồng phạm còn ai, khai hết ra!”
Lúc này con trai của Trương Đại Tiên thừa dịp lộn xộn muốn chuồn, Quỷ Đầu To liền cầm cái đầu của mình quăng tới, “bốp” một tiếng đập trúng mục tiêu!
Đầu này còn nặng hơn quả cân, phỏng chừng đủ để con trai Trương Đại Tiên nằm viện một tháng.
Quỷ Đầu To chuyển sang nhìn Trương Đại Tiên, làm bộ muốn tháo đầu của mình xuống lần nữa, Trương Đại Tiên thiếu chút nữa bị đập: “Đừng… đừng, tôi nói. Tôi sẽ nói tất cả!”
Hai người Hắc Bạch Vô Thường nhanh chóng tiến lên nghịch điện thoại di động, quay video, ghi lại những tội ác này.
9.
Trương Đại Tiên năm xưa bái một sư phụ có đạo hạnh, sau đó liền giúp người ta xem bói mưu sinh.
Nhưng lão học nghệ không tinh, thiên phú cũng có hạn, đại bộ phận nhìn không chuẩn, cũng chỉ kiếm được một ít cơm ăn.
Lão chỉ có thể xem cầm chừng, đôi khi giới thiệu họ hàng ma cho mọi người.
Khởi đầu là để kết nối những người thân trong gia đình của những người đã khuất bằng tuổi nhau và kiếm một ít tiền.
Sau đó có gia đình phú quý, yêu cầu cao, không dễ dàng tìm được người Minh hôn thích hợp. Vì tiền, lão đến nơi khác lừa gạt các cô gái thích hợp đem về, giết chết rồi kết hôn với người chết.
Mấy năm trước, thôn bên cạnh xảy ra nạn khai thác mỏ, chết không ít người, trong đó không ít là thanh niên trẻ tuổi chưa cưới vợ. Lão ỷ vào chính mình có chút hiểu biết liền nói bậy. Lão nói người chưa kết hôn đột tử thì oán khí rất lớn, phải Minh hôn với người sống mới có thể bình ổn oán khí.
Trong thôn lạc hậu, đại bộ phận chưa từng đọc sách, thật đúng là bị lão hù dọa.
Làm thế nào mà một người sống lại chịu đến đây?
Có thể nói Trương Đại Tiên này quả thực là một cao thủ tàn nhẫn.
Lão thực sự đã phát triển nhiều tuyến dưới, bắt cóc những cô gái ngây thơ từ nơi khác và lừa những cô gái ấy kết hôn với người chết.
Thủ đoạn cực kỳ tàn độc.
Mấy năm nay lão không biết đã giết hại bao nhiêu sinh mệnh vô tội, quả thực là đáng giận đến cực điểm.
Chúng tôi ở dưới hầm nhà lão tìm được mấy thiếu nữ cả người bẩn thỉu không chịu nổi, phân biệt không ra diện mạo, những người này đều là Trương Đại Tiên lừa gạt tới.
Các cô gái xem như mạng lớn, tránh được một kiếp.
Trên núi sau thôn, còn mai táng không biết bao nhiêu thiếu nữ!
Trương Đại Tiên chỉ ra địa điểm, cũng miêu tả quá trình phạm tội.
Loại người này chết một vạn lần cũng không quá đáng, nhưng ta phải tuân thủ quy tắc. Ta chỉ có thể dùng phương thức của ta để ghi lại chứng cứ phạm tội của lão rồi giao cho cảnh sát.
Ngồi trên chuyến tàu trở về, lòng ta vẫn không yên.
Kéo khóa ba lô ra, Hắc Bạch Vô Thường mặt trắng bệch, môi đỏ mọng như máu cười đến quỷ dị, hướng ta nói: “Chúc mừng Tiểu Nương nương lại thêm công đức!”
Ta cố gắng kéo khóe miệng, cười không nổi.
Luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Trên tay Trương Đại Tiên dính nhiều oan hồn như vậy, nhưng với khả năng của lão lại không bị cắn trả, thật sự là không thể tin được!
Chẳng lẽ sau lưng lão còn có cao nhân?
Thấy sắc mặt của ta biến hoá, chúng quỷ tranh nhau nói: “Các tiểu nhân nguyện vì Nương nương phân ưu!”
“Tiểu Nương nương nha, nhìn thấy ngài không vui, nô tỳ đau lòng đến muốn chết rồi!”
“Tiểu Nương nương, ngài cười một chút đi.”
“Để tiểu nhân hát cho ngài một bài.”
Giọng điệu khôi hài chọc cho ta vui vẻ.
Lúc này cửa toa tàu bị đẩy ra, một bóng người đi vào.
Người khách mỉm cười thân thiện với ta và nói: “Xin chào chị gái, trên đường đi xin được giúp đỡ.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.