17
Đêm đó người đàn ông hắt axit sunfuric vào tôi đã bị cảnh sát bắt giữ.
Hắn khai ra kẻ đứng sau.
Là một nữ vũ công khác trong đoàn nhảy.
Bởi vì ghen tị với tôi, nên có một ý nghĩ sai lầm.
Nhưng Hoắc Tĩnh Chi nói cho tôi biết.
Nữ vũ công này là nữ sinh được quỹ từ thiện Lương gia tài trợ.
Nhận ân tình rất lớn của Lương gia.
Hắn không vạch trần, nhưng tôi lập tức hiểu ra sự thật.
Chu gia cho tôi hai mươi năm ăn sung mặc sướng.
Tôi chưa từng bị đánh chửi, có thể học vũ đạo, học đại học, có tất cả hôm nay, đều là Chu gia cho.
“Hoắc Tĩnh Chi, cô ta là chị dâu của em, là con dâu Chu gia.”
Nhưng ngay lúc này đây, tôi không muốn nhượng bộ vì lợi ích chung nữa.
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo hắn, vừa mở miệng, thanh âm lại nghẹn lại.
“Suýt nữa em đã bị hủy hoại nhan sắc rồi, Hoắc Tĩnh Chi.”
“Chu Ninh, em không cần ấm ức cho chính mình như vậy.”
Hoắc Tĩnh Chi tựa hồ nổi giận:
“Phạm pháp thì phải chấp nhận hình phạt theo pháp luật, vấn đề mang tính nguyên tắc thế này không thể được giảm bớt dù một chút.”
“Em cho rằng Chu gia nuôi dưỡng em chỉ là vì làm chuyện tốt sao?”
“Em đã biết, Hoắc Tĩnh Chi, em đã sớm biết.”
Chu gia nuôi dưỡng tôi, nuôi dưỡng tôi thành bộ dáng bây giờ.
Chính là tâm tư chờ giá mà bán.
Khi tôi lớn lên, ánh mắt Chu phu nhân nhìn tôi.
Sẽ không còn giống như là nhìn một người, mà giống như là hàng hóa, là hàng hóa.
“Em biết, lại còn phải lúc nào cũng lo lắng cho Chu gia.”
“Chu Ninh, em là để ý Chu gia, hay là nhớ Chu Thời Duật?”
“Em không có……”
“Anh biết em thích hắn.”
18
Hoắc Tĩnh Chi giơ tay tháo kính.
Hắn có chút mệt mỏi nhéo mi tâm.
Khi nhìn về phía tôi, đáy mắt đã là một mảnh tối tăm bình tĩnh.
“Anh sẽ đem chứng cứ điều tra ra giao cho cảnh sát.”
“Chu gia sẽ không cần một đứa con dâu tâm địa rắn rết như vậy nữa.”
“Chu Thời Duật sẽ ly hôn với Lương Uyển, Chu Ninh.”
“Em còn có cơ hội, ở cùng với hắn một lần nữa.”
“Hoắc Tĩnh Chi ý anh là gì?”
Tôi thoáng cái đứng lên, không biết tại sao, chỉ cảm thấy một cỗ lửa cấp bách phóng thẳng vào trong lòng.
“Em biết rồi, anh muốn ly hôn đúng không?”
Hoắc Tĩnh Chi trầm mặc, không trả lời.
Nhưng trong lòng tôi lại chắc chắn ý nghĩ này.
Đúng rồi, mới mấy ngày trước.
Tôi giống như nghe ai đó nói, vị hôn thê cũ của Hoắc Tĩnh Chi về nước.
Hơn nữa cô ấy và người đàn ông kia đã hoàn toàn chia tay.
Tựa hồ có dấu hiệu quay đầu tìm Hoắc Tĩnh Chi.
Đó là ánh trăng sáng của hắn, là người phụ nữ hắn thật lòng thích.
Hắn tự nhiên sẽ mềm lòng.
Mà tôi lúc trước cũng đã nói qua.
Nếu phải chia tay thì nói cho tôi biết, tôi sẽ không dây dưa không rõ.
Trước kia nói như vậy, thật sự là chưa hề nghĩ đến.
Nhưng thật sự đến giờ phút này, tôi không biết đáy lòng mình vì sao lại có cảm xúc đau khổ.
Nhưng tôi gắt gao nhịn xuống.
Tôi xoay người lấy túi xách của mình, từ trong túi lấy ra thẻ mà lúc trước hắn đưa cho tôi.
“Trả thẻ lại cho anh.”
“May mà chúng ta đăng ký kết hôn không công khai.”
“Hiện tại chỉ cần đi làm giấy ly hôn một chút là được.”
“Anh quyết định lúc nào đi, em đều có thể phối hợp.”
“Chu Ninh.”
Hoắc Tĩnh Chi không nhận tấm thẻ kia.
Hắn nhìn tôi, tựa hồ cười khẽ một tiếng: “Phải khẩn cấp như vậy?”
“Em chỉ cảm thấy, sớm tách khỏi anh, anh và người trong lòng sẽ không còn hiểu lầm nữa.”
“Người trong lòng anh?”
“Vị hôn thê trước kia của anh.”
“Em biết anh rất thích cô ấy, bây giờ cô ấy trở về tìm anh, nhất định là anh rất muốn ở bên cạnh cô ấy sớm hơn một chút…”
“Hoắc Tĩnh Chi, nếu như anh cần em giúp anh giải thích, em nhất định sẽ đi.”
“Em sẽ nói cho cô ấy biết, chúng ta chưa từng xảy ra chuyện gì, nắm tay hôn môi ôm ấp cũng không có…”
“Chu Ninh.”
Bỗng nhiên Hoắc Tĩnh Chi tới gần tôi, hắn nắm chặt cằm tôi.
Cúi đầu hôn môi tôi: “Bây giờ em có thể nói cho cô ấy biết.”
“Cái…… Cái gì?”
“Nắm tay, hôn môi, ôm.”
Ngón tay hắn rời khỏi hàm dưới của tôi, từng tấc từng tấc trượt xuống.
Từ vai, cánh tay, rồi đến tay tôi.
Sau đó mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Sau đó, tôi bị hắn ôm vào trong ngực.
“Chúng ta đều đã xảy ra.”
“Cho nên, ước chừng cô ấy sẽ không cần anh nữa.”
“Chuyện ngu ngốc như vậy Hoắc Tĩnh Chi anh sẽ không làm.”
Hắn chống tôi ở trên vách tường, lần nữa cúi người hôn tôi thật sâu.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Kể đến bây giờ đã là 127 ngày, Chu Ninh, có phải em nên cùng anh động phòng hay không?”
19
“Anh… không phải muốn ly hôn với em sao?”
“Anh muốn ly hôn?”
Tôi nghiêm túc suy nghĩ về nó.
Không biết như thế nào, trong đầu trào ra đều là ngày xảy ra chuyện này.
Hắn xuyên qua đám người ồn ào, chân dài sải bước hướng tới chỗ tôi.
Mà không biết bắt đầu từ khi nào, cây gai bén nhọn đâm vào lòng tôi kia.
Không biết từ lúc nào, các chi tiết trở nên mờ dần và nhạt nhoà.
Lúc nhớ tới cái tên Chu Thời Duật này.
Cái loại cảm giác đau đớn này như đang dần trở nên nhẹ nhàng hơn.
Ba chữ Hoắc Tĩnh Chi dần dần xuất hiện nhiều lần trong cuộc sống hàng ngày của tôi.
Tôi nhịn không được chậm rãi lắc đầu: “Em cũng không muốn tuổi còn trẻ đã biến thành hai lần kết hôn.”
Hoắc Tĩnh Chi bỗng nhiên nhéo mặt tôi một cái.
“Em không muốn biến thành hai lần kết hôn, chẳng lẽ anh muốn?”
Tôi muốn nói gì đó, Hoắc Tĩnh Chi lại hôn tôi.
Dường như tôi nghe thấy hắn nói một câu rất nhỏ.
“Chu Ninh, toàn thế giới sẽ tìm không ra người thứ hai ngốc hơn em.”
Tôi không phục lắm, muốn cãi lại.
Hoắc Tĩnh Chi lại càng dùng sức ôm lấy tôi.
“Ninh Ninh…… Nhắm mắt lại.”
Tôi nhắm mắt lại như bị mê hoặc.
Hoắc Tĩnh Chi hôn tôi dịu dàng trong chớp mắt: “Ngoan.”
20
Hoắc Tĩnh Chi tôn trọng ý nguyện của tôi.
Chọn một hòn đảo xinh đẹp ở nước ngoài để tổ chức đám cưới.
Không có nhiều người được mời.
Ba mẹ hai bên còn có những người bạn tri kỷ, các mối quan hệ sâu sắc và thân thiết.
Chu Thời Duật và Lương Uyển cũng không có trong danh sách mời.
Ngày giờ và địa điểm tổ chức đám cưới được giữ bí mật.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó sẽ như vậy.
Lúc Chu Thời Duật kết hôn, đặc biệt tránh mặt tôi.
Lúc kết hôn, tôi cũng không muốn nhìn thấy hắn xuất hiện.
21
Sau hôn lễ, tôi sẽ tạm thời sẽ định cư ở nước ngoài, tiếp tục điều trị.
Ngón tay trái của tôi không được hồi phục tốt.
Sẹo ảnh hưởng đến sự dẻo dai và uốn cong của ngón tay.
Gân cổ tay cũng bị hao tổn, rất nhiều động tác tay cũng không thể làm nữa.
Điều này đối với thủ lĩnh vũ đoàn mà nói là khuyết điểm rất lớn.
Tôi xin lãnh đạo đoàn nghỉ dài hạn.
Lúc rời đi tôi nhìn mọi thứ quen thuộc.
Hốc mắt tự nhiên đỏ lên.
Người đã từng cho rằng cả đời đều sẽ yêu.
Bây giờ đã trở thành chồng của người khác.
Vũ đoàn từng cho rằng sẽ ở lại cả đời, giờ phút này cũng phải đối mặt với tạm thời hoặc tạm biệt mãi mãi.
Nhưng đời người chính là như thế.
Rất nhiều bước ngoặt sẽ xuất hiện giữa lúc bạn bất ngờ không kịp đề phòng.
Những con sóng khổng lồ đẩy bạn về phía trước và đi theo một con đường khác.
Người lại nhỏ bé đến bất lực.
Áo cưới của tôi là Hoắc Tĩnh Chi giúp tôi chọn lựa.
Mặc trên người rất giống váy múa xinh đẹp, từ xa nhìn lại lại giống như thiên nga trắng xinh đẹp kiêu ngạo.
Trên ngón tay có vết sẹo, nhẫn là hắn đặc biệt tìm người đặt làm.
Có những chiếc khuy tinh xảo có thể mở ra.
Có thể tránh được những vết sẹo lồi lõm kia, tinh xảo cài vào ngón áp út của tôi.
Khi tôi nhón chân lên hôn chú rể.
Dưới đài bỗng nhiên nổi lên động tĩnh không nhỏ.
Tháp sâm banh chất đống rất cao bị người ta tới đụng ngã.
Rơi vãi trên bãi cỏ xanh biếc.
Bước chân Chu Thời Duật dồn dập rồi lại lảo đảo.
Hắn chạy tới trước sân khấu, tôi theo bản năng trốn về phía sau Hoắc Tĩnh Chi.
Tay hắn khó có thể nắm chặt lớp váy của tôi.
Đám đông im lặng, tiếng gió gào thét.
Không xa sau lưng tôi là một lâu đài cổ kính.
Còn có biển xanh biếc không giới hạn.
Cảnh tượng hôn lễ trong mộng tưởng của thời niên thiếu.
Hiện giờ đã thực hiện được.
Trái tim không hoàn hảo, vô cớ được lắp đầy.
Lúc này tôi nhìn hắn.
Nhưng cũng có thể bình tĩnh giống như ngày hắn kết hôn.
Bỗng nhiên tôi hiểu ra.
Thật sự tôi đã buông bỏ Chu Thời Duật.
Tất cả đau xót và oán hận không cam lòng.
Thì ra đều có thể được buông xuống.
Trái tim con người rất nhỏ bé, nhỏ đến mức chỉ có thể yêu một người một lúc.
Nhưng trái tim con người cũng rất lớn, có thể bao dung phản bội và tổn thương.
Cũng có thể tiếp nhận hành trình và phong cảnh mới trong cuộc sống.
Tôi cũng vậy.
Tôi hy vọng Chu Thời Duật cũng có thể như thế.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.