Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

3:47 sáng – 29/10/2024

1

Sau khi nhà tôi xảy ra chuyện, đây là lần đầu tiên Chu Nhiên dẫn tôi tham gia yến tiệc trong giới.

Lễ phục là hắn chọn lựa, váy dài bằng vải sa tanh rất tôn dáng người.

Ngực xẻ sâu, một bên váy xẻ rất cao, lúc đi lại cơ hồ cả chân đều lộ ra.

Tôi không muốn mặc, Chu Nhiên lại không kiên nhẫn: “Cô không muốn mặc thì đừng đi.”

Nhưng tôi không thể không đi, mẹ tôi còn đang nằm trong bệnh viện, chờ tôi kiếm tiền.

Rượu qua ba lần, tên công tử bột nổi tiếng trong giới bỗng nhiên chỉ vào tôi nói:

“Hứa đại tiểu thư không phải từ tiểu học đã học khiêu vũ rồi sao? Hãy là đi lên khiêu vũ một chút?”

Sắc mặt tôi có chút khó coi, gượng cười: “Thật ngại quá, hôm nay trang phục của tôi không được phù hợp lắm.”

“Chu thiếu, bạn của cậu không cho tôi mặt mũi kìa.” Tên công tử kia không vui nhìn về phía Chu Nhiên.

Chu Nhiên hơi nhíu mày, liếc tôi một cái: “Cô nhảy một chút đi, đừng làm mọi người mất hứng.”

Tôi đứng im không chịu nhúc nhích, không khí dần dần có chút ngưng tụ.

Tên công tử bột kia tiếp tục giọng điệu mỉa mai: “Ơ, Hứa gia đều đã suy tàn rồi, vậy mà Hứa đại tiểu thư vẫn còn tự cao tự đại.”

Chu Nhiên nghe vậy lập tức trầm mặt: “Hứa Chi, nhà cô đã phá sản rồi, cô còn giả bộ thanh cao làm gì?”

2

Một trận cười vang.

Bỗng dưng tôi nhìn về phía Chu Nhiên.

Đáy mắt hắn có vẻ mỉa mai hết sức rõ ràng, vô cùng chói mắt.

Sắc mặt tôi tái nhợt, hai tay gắt gao nắm chặt váy, lại quật cường không chịu cúi đầu.

“Hứa Chi, nếu cô không nhảy, bây giờ cút ra ngoài cho tôi.”

Tôi tức nghẹn nước mắt đảo quanh hốc mắt.

Triệu Tây Hoài lúc tới liền ngồi vào ghế khách quý không nói lời nào.

Bỗng nhiên nặng nề đặt ly rượu trong tay xuống.

Cả hội trường ồn ào, lập tức yên tĩnh.

Triệu Tây Hoài giương mắt, giọng nói thản nhiên: “Cô ấy không muốn nhảy, các người làm khó một cô gái làm gì.”

Mọi người đều im lặng, yên lặng đến mức kim rơi có thể nghe thấy.

3

Mắt tôi rưng rưng nhìn lại, cả hội trường đều là người có tiền có quyền, nhưng sự tồn tại của hắn lại cao quý hơn cả.

Tầm mắt Triệu Tây Hoài xẹt qua mặt tôi, khi nhìn về phía Chu Nhiên, dĩ nhiên không vui.

Chu Nhiên hoảng sợ, vội cười làm lành: “Tam ca…”

Triệu Tây Hoài khẽ giơ tay, giọng Chu Nhiên xấu hổ dừng lại.

“Đây không phải là chỗ ăn chơi trác táng của mấy người, Chu Nhiên, hãy chú ý hành xử đúng mực.”

Mặt Chu Nhiên biến sắc.

Mà tên công tử bột mượn rượu ồn ào, muốn tôi nhảy kia lại rất biết điều.

Vội vàng đứng dậy hướng về phía tôi tự phạt ba ly: “Hứa tiểu thư, vừa rồi là do tôi uống hơi nhiều, làm cô khó chịu rồi.”

Tôi khẽ lắc đầu, bị người khác làm nhục mặt và trêu chọc đối với tôi mà nói không đáng là gì.

Mấy ngày nay thật sự thấy quá nhiều.

Chỉ là trái tim trở nên băng giá với thái độ vừa rồi của Chu Nhiên.

“Tôi đi về trước.”

Tôi xoay người đi ra ngoài, nhưng Chu Nhiên cũng đi theo.

Đi thẳng đến vườn hoa bên ngoài, tôi mới dừng bước.

“Chu Nhiên, hôn ước của chúng ta bỏ đi.”

Chu Nhiên có chút giận: “Hứa Chi, cô biết mình đang nói gì không.”

Tôi mỉm cười: “Tôi có thể tự mình hiểu, sẽ không làm chậm trễ anh.”

“Hứa Chi, cô đừng tưởng rằng Tam ca giúp cô giải vây, cô liền có thể một bước lên mây.”

Chu Nhiên từ trên cao nhìn xuống tôi: “Bóng cây cao của Tam ca, kiếp sau cô cũng không trèo lên được.”

“Cho nên.”

“Nếu cô nguyện ý đi theo tôi, tôi cũng không ngại nuôi cô.”

“Nếu tôi không muốn thì sao.”

Chu Nhiên bình tĩnh mỉm cười: “Hứa Chi, vậy cô cũng đừng hối hận.”

Tôi không nói gì nữa, xoay người đi về phía trước.

Lúc này đây, Chu Nhiên không đuổi theo nữa.

4

Bắc Kinh vào đêm xuân chẳng biết mưa rơi lúc nào.

Tôi không mang ô, chỉ nắm chặt túi xách, đứng yên lặng chờ đợi trong cơn mưa phùn kéo dài.

Cho đến khi chiếc Rolls Royce kia từ xa xa chạy tới.

Đèn xe sáng xuyên thấu qua mưa bụi dày đặc, ánh sáng cũng bao phủ cả người tôi.

Trong mưa nhẹ như khói như sương, tất cả đều là sắc thái đen trắng.

Xe dừng lại trước mặt tôi.

Cửa sổ xe phía sau chậm rãi hạ xuống, Triệu Tây Hoài tựa vào ghế xe, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc dài nhỏ.

Hắn nhìn về phía tôi, đôi mắt hòa vào trong một mảnh bóng tối, làm cho người ta thấy không rõ.

Tôi lại tiến lên một bước, cúi đầu thật sâu.

“Triệu tiên sinh, đêm nay cảm ơn anh đã giúp tôi giải vây.”

Triệu Tây Hoài khẽ gật đầu: “Tiện tay mà thôi.”

Tôi khẽ mím môi, chân thành cảm ơn lần nữa: “Vẫn phải cảm ơn thiện ý của anh.”

Triệu Tây Hoài không nói nữa.

Tôi lui ra nhường đường.

Trong lòng không có một chút tạp niệm nào, chỉ là vì một câu cảm ơn mà thôi.

5

Nhưng xe vẫn chưa chạy đi.

Triệu Tây Hoài rũ mắt, ngón tay thon dài phủi tàn thuốc.

Hắn lại nhìn về phía tôi: “Hứa Chi.”

Tôi có chút ngoài ý muốn, ngoài ý muốn không nghĩ hắn sẽ biết được tên của tôi.

Càng bất ngờ hơn là hắn sẽ nói gì với tôi.

“Chu Nhiên không tiễn cô?”

Giọng Triệu Tây Hoài có chút trầm thấp, lại hết sức dễ nghe.

Tôi như bị điếc một giây.

Bên tai là sự yên lặng của mọi âm thanh, dường như tiếng mưa rơi cũng có thể nghe thấy.

“Vừa rồi tôi đã nói với anh ta chuyện giải trừ hôn ước.” Giọng nói của tôi rất nhẹ.

Triệu Tây Hoài nhìn tôi một cái.

Tôi lui về phía sau một bước: “Triệu tiên sinh, tôi sẽ không quấy rầy anh nữa.”

“Hứa Chi.” Triệu Tây Hoài lại mở miệng.

“Triệu tiên sinh?”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“Có muốn theo tôi hay không.”

Tôi có chút giật mình, lại có chút mờ mịt, một đôi mắt luống cuống nhìn hắn.

Trái tim chớp mắt tê liệt đau đớn cùng chua xót giống như lan tràn đến tứ chi.

Không biết tại sao, đột nhiên trong hốc mắt liền rơi lệ.

“Cô có thể suy nghĩ thật kỹ, không cần gấp gáp cho tôi câu trả lời thuyết phục.”

Triệu Tây Hoài nói xong, chỉ chỉ một chiếc xe khác cách đó không xa: “Cô bị ướt, để tài xế của tôi đưa cô về trước.”

6

Ngày hôm sau tỉnh lại, trên điện thoại di động có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.

Lúc tôi vội vã chạy tới bệnh viện, mẹ tôi đã bị y tá đẩy ra khỏi phòng bệnh.

Có rất nhiều khoản nợ trong tài khoản bệnh viện, nhưng tôi không thể trả nổi.

Tất cả tài sản trong nhà đều bị đóng băng.

Bao gồm cả thẻ ngân hàng của tôi.

Hiện tại tôi cũng chỉ còn lại có hơn một trăm đồng trong wechat điện thoại di động.

Đúng lúc này người đòi nợ cũng đến bệnh viện.

Tôi bị họ chặn ở hành lang, xô đẩy, cãi vã, ngay cả bông tai trên tai cũng bị cướp đi.

Không ai chú ý tới người mẹ đã tự sát hai lần, suy yếu tiều tụy.

Từ khi nào thì một mình lặng lẽ đi tới sân thượng.

Sau đó cứ như vậy lấy hết can đảm mà nhảy xuống.

Ba tháng trước, trong nhà xảy ra chuyện, ba tôi đột nhiên đau tim không cứu được.

Cả người mẹ tôi hoàn toàn sụp đổ, cắt cổ tay hai lần.

Nhưng đều may mắn được cứu.

Nhưng lần này, ông trời không chiếu cố bà ấy rồi.

7

Mẹ tôi biến thành một nắm tro rất nhẹ, tôi chôn mẹ và ba cùng một chỗ.

Trên đường trở về, Chu Nhiên gọi điện thoại tới.

“Hứa Chi, dì ra sao rồi?”

“Chu Nhiên là anh bảo những người đó tới bệnh viện gây sự sao?”

Chu Nhiên cười cười: “Tôi chỉ hy vọng cô thấy rõ hiện thực, cúi đầu trước tôi.”

Tôi cười cười, nước mắt chảy đầy mặt: “Chu Nhiên, anh thật sự làm cho tôi cảm thấy ghê tởm.”

“Hứa Chi, cô thật sự cho rằng tôi không thể không có cô?”

Chu Nhiên nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.

Một lát sau, hắn gửi cho tôi một tấm ảnh chụp màn hình nhóm bạn bè.

Là em họ Hứa Khả của tôi mới gửi ba phút trước: “Mãi mãi sẽ là chim hoàng yến nhỏ của anh, cho dù không thể lộ ra ánh sáng cũng tốt.”

Sau đó là một bức ảnh.

Trong ảnh là hai bàn tay nắm chặt, ngón giữa đeo nhẫn.

Là chiếc nhẫn đính hôn tôi đã từng tự tay đeo cho Chu Nhiên.

Tôi ngồi trên cầu thang của căn hộ cho đến tận đêm khuya mà không rơi một giọt nước mắt nào.

Cuối cùng gọi điện thoại cho Triệu Tây Hoài.

8

Lúc Triệu Tây Hoài tìm được tôi, hai gò má tôi đã ửng đỏ.

“Hứa Chi.”

Hắn quay đầu lại dưới bóng đèn, người đàn ông vóc dáng cao ráo.

Triệu Tây Hoài vươn tay với tôi.

Tôi không đưa tay qua, nhưng cổ họng khàn khàn nói một tiếng: “Tam ca.”

Tôi bị Triệu Tây Hoài ôm lên xe.

Hắn đút tôi uống một chút nước: “Khó chịu lắm sao?”

Tôi tựa vào trong lòng hắn, lắc đầu, lại gật gật đầu.

“Sắp về đến nhà rồi.”

Triệu Tây Hoài lại sờ sờ trán tôi, vẫn nóng bỏng như cũ.

Hắn lấy một chai rượu từ tủ lạnh trên xe và bảo tôi giữ chai thủy tinh để làm mát.

Tôi dán chai ở trên mặt, nhìn đỉnh núi đèn đuốc sáng trưng giống như một cung điện.

Bỗng nhiên tôi hỏi một câu: “Tam ca, tôi có thể chụp một tấm không?”

Triệu Tây Hoài có chút ngoài ý muốn nhưng vẫn gật đầu.

Tôi lấy điện thoại di động ra, chụp lại biệt thự xa hoa thần bí trong mưa.

Triệu Tây Hoài bế tôi lên lầu, đặt lên giường lớn trong phòng ngủ chính.

Bác sĩ đã sớm chờ để kiểm tra nhiệt độ cơ thể, tiêm thuốc lại kê đơn, dặn dò việc cần chú ý mới rời đi.

Tôi nhìn hắn cởi áo khoác, tháo cà vạt, lộ ra vai lưng gầy gò nhưng rắn chắc cùng eo hẹp gầy.

Dáng người của hắn hình như so với bề ngoài còn vượt trội hơn.

Đầu choáng váng, cơ thể cũng có phần uể oải.

Triệu Tây Hoài xoay người, tầm mắt đối diện với tôi.

Thấy tôi ngơ ngác, khóe môi hắn dường như nhếch lên rất nhạt: “Đang nhìn cái gì?”

“Tam ca, tôi có thể… đăng lên vòng bạn bè không?”

“Đăng cái gì?”

“Tấm ảnh vừa chụp kia.”

Giọng Triệu Tây Hoài vẫn nhạt nhẽo như vậy: “Tùy cô.”

Tôi mím môi mở wechat.

Bức ảnh là ảnh chụp biệt thự của Triệu Tây Hoài, còn có một câu: “Có tính là trèo lên cành cao nhất Bắc Kinh không?”

Vừa đăng lên, wechat của tôi bắt đầu không ngừng thông báo.

Triệu Tây Hoài đưa tay cầm lấy di động, tôi có chút khẩn trương đưa qua.

Hắn xem xong, ngược lại cười cười, trả lại điện thoại di động cho tôi.

Khoảnh khắc sau, tôi nhận được lời mời kết bạn wechat.

Sau khi chấp nhận, Triệu Tây Hoài trả lời một câu trong vòng bạn bè của tôi: “Chỉ cho em leo.”

Sau đó wechat của tôi hoàn toàn bùng nổ.

9

Tôi đặt điện thoại sang một bên, không xem tin nhắn.

Điện thoại không ngừng có thông báo, tôi cũng không muốn nghe.

Thuốc hạ sốt bắt đầu có hiệu quả, tôi nằm ở nơi đó, chỉ cảm thấy thân thể bủn rủn buồn ngủ.

Triệu Tây Hoài cúi người, sờ sờ trán tôi: “Không nóng nữa rồi.”

Tôi mệt mỏi không mở mắt ra được, rồi lại cầm ngón tay hắn không chịu buông.

“Ngủ đi.” Giọng Triệu Tây Hoài rất thấp.

Hắn không rút ngón tay ra, mặc cho tôi nắm.

 


Sắp tới Mê Truyện có kết hợp với Lazada/Shopee tung ra một loạt các mã giảm giá cực sâu, các mã giảm giá 30k, 60k, 100k. Mấy bà join nhóm dưới đây để nhận mã nhanh nhất nhen😘
👉 https://zalo.me/g/oegfon933

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận