Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 4

2:59 sáng – 29/10/2024

Thu Nguyệt vào sau, ta đưa Tiểu Mãn cho nàng ta.

Tiêu Bích Vân và ta vào phòng trong.

Tần Di và các nha hoàn khác đều bị để lại bên ngoài.

“Tiểu thư, may mắn không phụ lòng người.” Ta hành lễ với Tiêu Bích Vân: “Hôn sự của Tiêu phủ đã được giải trừ.”

Tiêu Bích Vân say sưa ngon lành nghe ta kể lại những chuyện xảy ra giữa ta và Đàm Thừa Uyên trong một năm qua.

“Thật thú vị, còn đặc sắc hơn cả trong thoại bản.” Nàng ta cảm thán: “Ngươi thật gan dạ, hầu hạ hắn chẳng khác nào hầu hạ hổ dữ.”

Ta cười khổ:

“Tiểu thư, giấy bán thân của ta…”

“Yên tâm, ngày mai ta sẽ lấy ra cho ngươi.” Tiêu Bích Vân nói: “Ngươi giúp ta giải trừ hôn ước, coi như ta nợ ngươi một ân tình. Sau này nếu có chuyện gì, cứ đến tìm ta.”

Ta cảm ơn Tiêu Bích Vân.

15.

Hôn sự của Đàm Thừa Uyên đã được định.

Lão thái quân chọn cho hắn nữ nhi của Trung thư lệnh.

Nghe nói nàng ta hiểu lễ nghĩa, tài mạo hơn người.

Sau khi xóa bỏ nô tịch, ta bắt đầu mưu tính chuyện rời đi.

Lão thái quân mời một nhóm quý nữ thế gia đến Quốc công phủ dự tiệc.

Ta lén nhìn nàng ta một cái, quả là một cô nương dịu dàng.

Không giống ta, đều là giả tạo.

“Thu Nguyệt, ngươi đi dỗ Tiểu Mãn ngủ đi.”

Thu Nguyệt nhận lấy Tiểu Mãn.

Ta không nói với bất kỳ ai.

Đàm Thừa Uyên ban thưởng cho ta rất nhiều thứ, gấm vóc lụa là, trân bảo kỳ lạ.

Những thứ đó ta đều không mang đi được.

Ta chỉ mang theo một ít vàng, coi như là tiền công vất vả một năm qua của ta.

Quốc công phủ người ra kẻ vào, nườm nượp không dứt.

Ta mặc quần áo của Thu Nguyệt.

Vệ binh ở cửa không nghĩ nhiều, thuận lợi để ta ra ngoài.

Ở góc phố, ta lên xe ngựa đón, thay quần áo đã chuẩn bị trước.

Khoảnh khắc rời khỏi kinh thành, ta thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu Bích Vân đã giúp ta lần cuối, nàng ta phái một chiếc xe ngựa đưa ta ra khỏi thành.

Ra khỏi thành, ta xuống xe ngựa, hòa vào dòng người.

Mọi chuyện trong kinh thành, đều không còn liên quan đến ta nữa.

Ta không phải nha hoàn thị thiếp của ai, ta chỉ là Lâm Duy Hạ.

Đầu tiên là đi thuyền, sau đó lại đi xe trâu.

Càng đi con đường trước mắt càng quen thuộc, hốc mắt ta dần ươn ướt.

Khi ở Tiêu phủ, ta đã nhận được vài lần quần áo và đồ ăn do người nhà nhờ người gửi đến.

Đệ đệ viết thư nói với ta, trong nhà ngày càng tốt hơn, bọn họ đang cố gắng tích tiền để chuộc ta về.

Trong những tháng ngày khó khăn ở Tiêu phủ, ta chỉ có một ý niệm là về nhà.

Đi đến mấy căn nhà đất dưới gốc cây đào, ta nhìn thấy từ xa một thiếu niên gầy gò.

Hắn nhìn ta hồi lâu, sau đó kích động chạy lại:

“Tỷ!”

Khi ta rời đi, Thiết Ngưu vẫn chỉ là một đứa trẻ chỉ biết ăn kẹo.

Giờ đây đã có thể gánh vác trọng trách trong nhà.

“Duy Hạ, có phải ta nghe thấy tiếng Duy Hạ không?” Mẫu thân từ trong nhà đi ra.

Bà vẫn gầy như vậy, tóc đã bạc phân nửa.

Ta nước mắt giàn giụa, vùi vào lòng mẫu thân khóc nức nở, như thể có thể trút hết nỗi tủi hờn bao năm qua.

May nhờ số tiền bán thân năm đó của ta, mà gia đình đã vượt qua được thời kỳ khó khăn nhất.

Phụ thân ta bị tàn tật ở chân, không làm được nhiều việc đồng áng.

May là ông học được nghề thợ mộc, miễn cưỡng có thể lo được sinh kế trong nhà.

Thiết Ngưu từ nhỏ đã là một đứa trẻ hiểu chuyện, hắn thường trốn đi nghe trộm tiên sinh dạy học ở thư phòng trong trấn.

Tiên sinh thấy hắn đáng thương nên dạy hắn vỡ lòng.

Sau khi Thiết Ngưu biết viết chữ, còn đi viết thư nhà thuê kiếm mấy đồng tiền về phụ giúp gia đình.

Bất kể là phụ thân mẫu thân hay đệ đệ Thiết Ngưu, muội muội Duy Thu, bọn họ đều mong sớm ngày có thể đưa ta về.

Ta nằm bên cạnh mẫu thân, như thể đã trở về thời thơ ấu:

“Mẫu thân, sau này cuộc sống sẽ không còn khổ như vậy nữa.”

“Chỉ cần con về, dù có khổ cũng đáng.” Giọng mẫu thân nghẹn ngào: “Mẫu thân thật hối hận lúc trước đã bán con đi, năm đó con còn nhỏ như vậy, đã phải xa nhà đi làm nha hoàn cho người khác, con vẫn chỉ là một đứa trẻ…”

Ta thở dài: “Đều đã qua rồi.”

16.

Ta bảo Thiết Ngưu dùng số bạc ta mang về mua sắm đồ đạc cho gia đình, cũng sửa sang lại nhà cửa.

“Sau này đệ phải chuyên tâm đi học.” Muốn để gia đình ta thoát khỏi số phận, Thiết Ngưu nhất định phải đi học, thi đỗ công danh.

Ta không kể cho bọn họ nghe những chuyện đã xảy ra với ta ở kinh thành, nói ra cũng chỉ khiến bọn họ lo lắng cho ta mà thôi.

Nhưng mẫu thân ta hẳn đã đoán ra.

Ta không phải thân hoàn bích, lại có thể mang về nhiều bạc như vậy, ắt hẳn là bị gia chủ ghét bỏ.

Trong thôn, những cô gái cùng tuổi với ta nhiều người đã làm mẫu thân, phụ thân ta nói để ta chiêu con rể.

“Dù sao cũng là tìm một người con rể ở rể, nhất định có thể tìm được người toàn tâm toàn ý đối tốt với con, phụ thân và đệ đệ sẽ chống lưng cho con.” Phụ thân ta đau lòng nhìn ta.

Ta không muốn thành thân.

Thời gian dài, ở trong thôn nhất định sẽ bị dị nghị.

Những bà mối đến cửa một đợt tiếp một đợt.

Cho đến khi phụ thân ta nói muốn tìm một người con rể ở rể, con sinh ra phải theo họ Lâm, những bà mối mới thôi.

Duy Thu tìm thấy một cục gỗ trong bọc của ta:

“Tỷ, đây là gì vậy?”

Ta nheo mắt, đó là một món đồ chơi nhỏ mà Đàm Thừa Uyên tặng ta.

Là con ve sầu mà hắn dùng bảo kiếm khắc ra ở dưới vách núi.

“Thừa Uyên, ngươi khắc thứ gì vậy?”

“Ve sầu.” Hắn có chút ngượng ngùng: “Ve sầu kêu vào mùa hè.”

Hắn nói muốn tặng cho ta, sau đó lại thấy không ra gì, muốn hủy đi.

Nhưng ta rất thích.

Đây là món quà đầu tiên ta nhận được.

Khi rời khỏi quốc công phủ, ta đã mang nó về nhưng chưa bao giờ xem nó.

Mỗi lần nhìn nó, ta lại nhớ đến một người.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Ta nhận lấy nó từ tay Duy Thu, vuốt ve những đường vân trên đó:

“Đốt đi.”

Duy Thu nhận lấy.

Thời gian trôi qua như nước chảy.

Bà mối quả thật thần thông quảng đại, đã chọn được một thư sinh trẻ tuổi:

“Trương công tử vừa tuấn tú lại tài hoa, trong nhà chỉ có một lão mẫu thân. Hắn vừa gặp được Lâm cô nương đã đồng ý chuyện hôn sự này. Thật đúng là trời đất tác hợp.”

“Ngươi nguyện ý ở rể?” Ta nhướng mày nhìn thư sinh mặt trắng kia.

Hắn đỏ mặt: “Ta nguyện ý.”

“Con phải theo họ ta.”

“Được.” Hắn không chút do dự đáp ứng: “Lâm cô nương có nguyện ý gả cho ta không?”

Ta trầm ngâm một lát, vừa định mở miệng, trong viện một trận hỗn loạn, cửa đột nhiên bị người đá văng:

“Nàng không nguyện ý.”

Ta kinh ngạc nhìn Đàm Thừa Uyên trước mặt.

Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn ta, như muốn nuốt chửng ta vào bụng:

“Lâm Duy Hạ, ngươi thật tốt.”

17.

Ta kể hết cho hắn nghe về thỏa thuận trước đây của ta và Tiêu Bích Vân:

“Thế tử, là ta không biết sống chết, đã xúc phạm đến người. Giờ người đã có thê tử bên cạnh, xin người rộng lượng tha cho ta.”

Đàm Thừa Uyên bóp cằm ta: “Lâm Duy Hạ, ai nói với nàng ta đã lấy vợ?”

Hả? Hắn không cưới nữ nhi của Trung Thư Lệnh sao?

Nhưng cũng không liên quan gì đến ta nữa.

Ta nhíu mày: “Đây là chuyện riêng của thế tử, không liên quan đến ta. Hôm nay người làm ầm ĩ như vậy, đã dọa sợ người nhà ta.”

Đàm Thừa Uyên bế ngang ta lên: “Đi theo ta về.”

Ta giãy giụa không được, Thiết Ngưu muốn xông lên, bị Phi Luân và những người khác chặn lại.

“Đừng làm hại đệ đệ ta.”

Sự ngạo mạn bá đạo trong xương cốt hắn thể hiện rõ ràng.

“Tại sao nàng phải chạy trốn?” Đàm Thừa Uyên ép ta nhìn vào mắt hắn.

Ta không muốn giả bộ dịu dàng nhu mì nữa: “Thế tử đưa ta về làm gì? Để ta làm thiêp sao?”

“Ta đã làm nô tỳ nhiều năm, ta không muốn hầu hạ người khác nữa.”

“Ta không nói để nàng làm thiếp.” Đàm Thừa Uyên giao ta cho Thu Nguyệt: “Xem chừng nàng ấy, không được để nàng ấy rời đi.”

Thu Nguyệt gật đầu đáp ứng.

Nàng theo ta từng bước không rời.

Ta có chút đau đầu:

“Đàm Thừa Uyên rốt cuộc muốn làm gì?”

“Hắn muốn cưới ngươi làm vợ.” Một phụ nữ trung niên mặc đồ vải thô đi vào từ ngoài cửa, tay vuốt tràng hạt.

Lúc nhỏ Đàm Thừa Uyên chứng kiến quốc công say rượu vui đùa với vũ cơ, quốc công phu nhân biết chuyện đau lòng tuyệt vọng, từ đó Thanh Đăng Cổ Phật.

Lúc đó Đàm Thừa Uyên còn nhỏ, quốc công phu nhân ghét lây sang hắn, nhìn thấy khuôn mặt hắn giống quốc công liền chán ghét.

Mà Đàm Thừa Uyên không chỉ mất đi tình thương của mẫu thân, còn mắc phải tật kỳ lạ là không thể gần gũi nữ tử.

“Hắn vì muốn cưới ngươi, đã quỳ trước cửa nhà ta ba ngày, để ta đi thuyết phục quốc công.”

Bà niệm một câu Phật hiệu: “Là ta nợ hắn.”

“Lâm cô nương, từ nhỏ Thừa Uyên đã không được yêu thương nên cũng không biết cách bày tỏ.”

“Hắn đã để cô trong lòng.”

Không biết sao, ánh mắt ta lại dừng trên con ve sầu bằng gỗ trên bàn.

Duy Thu đã không đốt nó.

Ta cũng không bao giờ vứt nó đi nữa.

Ta đồng ý gả cho Đàm Thừa Uyên.

Trong thời đại tôn ti trật tự này, hắn đứng trước mặt ta quét sạch những chướng ngại vật.

Nếu nhất định phải gả cho một người, vậy thì không bằng chọn hắn.

Ta là người biết nhìn thời thế, không phải kẻ ngốc.

Ở Tiêu phủ ta đã tốn hết tâm tư muốn thay đổi vận mệnh, giờ ta đã nắm bắt được cơ hội.

Đàm Thừa Uyên yêu ta.

“Ta muốn đổi cho phụ thân mẫu thân ta một ngôi nhà lớn.”

“Được.”

“Ta muốn cho đệ đệ ta vào học đường tốt nhất.”

“Được.”

“Ta còn muốn…”

Lời còn chưa dứt, Đàm Thừa Uyên đã chặn môi ta: “Ngày mai nói tiếp.”

18.

Mười lăm năm sau.

Ta và Đàm Thừa Uyên sinh được một trai một gái.

Hắn rất cưng chiều nữ nhi, còn đối với nhi tử thì rất nghiêm khắc.

“Lâm di, tối qua phụ thân sợ làm ầm ĩ đánh thức người nên đã ngủ ở thư phòng.” Tiểu Mãn giờ đã trở thành một thiếu niên khôi ngô tuấn tú.

“Ta biết.” Ta để Tiểu Mãn uống hết nước đường: “Một lát nữa mang cho phụ thân con.”

“Lâm di, người có yêu phụ thân con không?” Tiểu Mãn đột nhiên hỏi.

Ta sửng sốt, xoa đầu Tiểu Mãn: “Sao lại hỏi vậy?”

“Ta tình cờ biết được, năm đó Lâm di không muốn gả cho phụ thân.”

Ta cười khổ, không trả lời thẳng hắn: “Ta rất khó tưởng tượng nếu như cả đời không có hắn bên cạnh sẽ như thế nào, cũng không bao giờ nghĩ đến.”

Tiểu Mãn như có điều suy nghĩ.

Ngày hôm sau, nữ nhi Vô Ưu khóc lóc chạy đến tìm ta: “Tiểu Mãn ca ca sắp đi rồi, huynh ấy không muốn làm ca ca của con nữa.”

Ta hỏi Đàm Thừa Uyên là chuyện gì.

“Hắn đột nhiên nói muốn khôi phục họ của cha đẻ, còn muốn dọn ra khỏi quốc công phủ.”

Đàm Thừa Uyên tuổi ngày càng cao nhưng ánh mắt nhìn ta vẫn nồng nhiệt như xưa.

Nửa đêm, hắn ôm ta lên giường, ta đá hắn một cái: “Vô Ưu vẫn đang buồn đấy.”

“Để ngài mai Tiểu Mãn dỗ nó.”

Ta chợt hiểu ra, nghĩ đến Vô Ưu giờ đã là thiếu nữ duynh dáng yêu kiều, mới nhận ra Tiểu Mãn đã có ý với Vô Ưu nhưng Đàm Thừa Uyên vẫn còn mơ hồ.

“Lại nghĩ gì nữa…” Đàm Thừa Uyên cướp đi lý trí của ta.

Thôi, người trẻ tuổi luôn có con đường riêng của họ.

Còn Đàm Thừa Uyên, sẽ mãi mãi ở bên ta.

-HẾT-

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận