10.
Một cái bàn, một ván cờ, một lò hương.
Phía bên kia bàn cờ, là một thanh niên trẻ tuổi.
Mũi cao môi mỏng, mắt đen như mực, khoé miệng lộ rõ ý cười, thần thái phấn chấn.
Tạ Phi Bạch, Tạ Tiểu hầu gia.
Đôi tay thon dài của Tạ Phi Bạch cầm một con cờ, thản nhiên hỏi:
“Ta chỉ là một cậu ấm lêu lỏng, có chuyện gì có thể khiến Vân nhị tiểu thư tự mình đến thăm đây.”
Phụ thân Tạ Phi Bạch là Trấn Bình Hầu, mẫu thân là Trưởng công chúa.
Trò vui, mỹ tửu, cưỡi ngựa rong chơi, trêu mèo chọc chó, đấu cầu trên lưng ngưa, không thú vui nào mà hắn không biết.
Thế nên đời trước không ai ngờ tới, người đến gần với đế vị nhất không phải là Thái tử, mà là Tiểu hầu gia bất cần đời này.
Trước đêm lão hoàng đế băng hà, Tạ Phi Bạch khoác thiết giáp, mang trường kiếm, dẫn cấm quân bao vây tẩm cung Hoàng đế.
Trước một khắc cuối cùng lúc Hoàng đế lâm chung, là Tạ Phi Bạch canh giữ bên người ông.
Cho dù Tạ Phi Bạch có trực tiếp lên ngôi xưng đế, cũng không ai có thể kháng cự.
Nhưng không biết vì sao, chỉ cách thành công một khắc, Tạ Phi Bạch lại buông tha ngôi vị Hoàng đế, cả đầu cũng không thèm quay lại, rời đi.
Nước không thể một ngày không vua, Tam hoàng tử tư chất thông minh, lại có cha vợ là phụ thân ta hỗ trợ, đã thuận lợi lên ngôi.
Dù sống lại một đời, ta vẫn không biết vì sao Tạ Phi Bạch lúc ấy lại dễ dàng buông bỏ ngôi vị hoàng đế.
Nhưng điều này cũng không trở ngại việc ta muốn kết minh cùng hắn.
Ta đặt một phong thư lên bàn cờ:
“Không thì Tiểu hầu gia xem chút thành ý của ta trước đã.”
Tạ Phi Bạch mở thư ra, mày kiếm khẽ nhíu:
“Nhị tiểu thư thâm tàng bất lộ, tin mật của Đông cung cũng có thể lấy được.”
Ta đáp không nhanh không chậm:
“Ta có chuyện muốn làm, Tiểu hầu gia cũng thế.”
“Chẳng lẽ Tiểu hầu gia lại không muốn hợp tác cùng nhau, làm ít công to sao?”
Tạ Phi Bạch nheo mắt.
Ta không nhìn hắn, ánh mắt rơi lên bàn cờ.
Lần này, ta giữ quân đen, ra cờ trước.
11.
Vân Xu đã chữa tốt thân thể, được một chiếc kiệu nhỏ đưa vào Đông cung.
Dưới sự dạy dỗ hết lòng của Hồng ma ma, một cái nhấc tay nhấc chân tuỳ ý của Vân Xu bây giờ tất cả đều dựa theo sở thích của Thái tử.
Chưa được bao lâu, người khắp kinh thành đều biết Thái tử có được đầu bảng Mẫu Đơn của Hồng Tụ lâu, suốt bảy ngày không ra khỏi cửa.
Mọi người bàn luận sôi nổi, nói rằng không biết Mẫu Đơn cô nương này có mị thuật gì, lại câu được hết ba hồn bảy vía của Thái tử.
Ai có thể ngờ rằng, hoa khôi đầu bảng đệ nhất kinh thành, lại là Vân gia đại tiểu thư.
Ngay cả phụ thân ta cũng bị gạt.
Vân Xu gửi tin về, nói ả muốn tới Hương Sơn tự cầu phúc cho bá tánh.
Đã diễn là phải diễn điều thật, năm nào Vân Xu cũng đến Hương Sơn tự ở một tháng, nên phụ thân ta chưa từng nghi ngờ.
Hôm đó, ta bí mật gặp gỡ Mặc Họa ở Tuý Tiên lâu.
Trong số các tỳ nữ, chỉ còn một mình Mặc Họa ở cạnh Vân Xu.
Muội ấy nói: “Nhị tiểu thư đã cứu mạng ta, ta muốn báo đáp nhị tiểu thư.”
Mặc Họa đem tin tức của Đông cung tới:
“Ngày nào Vân Xu cũng thổi gió bên tai Thái tử, muốn mưu hại nhị tiểu thư, tiểu thư nhất định phải cẩn thận…”
Lời còn chưa dứt, một mũi tên đã xé gió bay tới, nhắm thẳng vào trán ta.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Một thanh trường kiếm đâm ngang qua, đánh bay mũi tên độc.
Bốn năm tên thích khách áo đen từ xà nhà nhảy xuống, rút đao ra khỏi vỏ.
Ta không chút chần chừ đứng che trước người Mặc Họa.
Đao của thích khách xé gió mà tới.
Nhưng thứ càng nhanh hơn đao của chúng, là kiếm của Tạ Phi Bạch.
Trường kiếm chém ra như nước chảy mây trôi, đâm thủng ngực thích khách.
Tạ Phi Bạch lấy kiếm vạch quần áo bọn tử sĩ ra, thấy trên ngực có hình xăm, chậc lưỡi kinh ngạc:
“Vân Nhị, cô cũng biết gây hoạ thật, cả tử sĩ Đông cung cũng dùng đến.”
“Hợp tác với cô, sợ là Tạ mỗ đã lên nhầm thuyền giặc.”
Ta cười trừ: “Tiểu hầu gia võ nghệ cao cường, chút tiểu xảo này nhất định không thể khiến ngươi chịu chút tổn hao.”
Thấy ta một mực che chở Mặc Họa, Tạ Phi Bạch ngạc nhiên hỏi:
“Một thiên kim tiểu thư như cô, thế mà lại bảo vệ một nha hoàn.”
Ta đang xác nhận xem Mặc Họa có sao không, xong xuôi rồi mới thở phào nhẹ nhõm:
“Mặc Họa dính vào chuyện này là vì ta, ta phải bảo vệ muội ấy thật kỹ.”
Tạ Phi Bạch nói: “Thế nhưng người đời đều nói, tiểu thư cao quý, nha hoàn hèn mọn.”
Ta lắc đầu: “Người đời nói là sẽ đúng sao?”
“Thiên kim hay nha hoàn, cũng là cái xuất thân mà thôi.”
“Vân Xu xuất thân quý nữ, vẫn chọn vào lầu xanh.”
“Lục Bình Tân là Thái tử, lại lựa chọn ăn chơi sa đoạ.”
“Xuất thân chỉ là điểm bắt đầu, còn điểm kết thúc phải đi như nào, đều do bản thân tự bước đi từng bước một.”
Tạ Phi Bạch hơi ngẩn ra, nhướng mày cười nói: “Luận điểm này của cô, ngược lại rất thú vị đấy.”
Ta nhìn hắn, vòng về chính sự:
“Vân Xu đã nói cho Thái tử, cô ta là Vân gia đại tiểu thư.”
Lời hôm đó ta nói với ả, đã có tác dụng.
Cho nên, ả tiết lộ cho Thái tử chuyện ả là Vân Xu.
Ả cho rằng đây là biểu hiện của một lòng si tình, nhưng trên thực tế là tự đưa chuôi cho Thái tử nắm.
Phụ thân và Thái tử vẫn luôn không hợp nhau.
Ấy thế mà nữ nhi của Vân Thủ phụ cho dù có phải làm gái phong trần, cũng phải ở bên Thái tử.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetChuyện lớn bậc này, đủ để trở thành một con dao sắc, cho phụ thân và Thái tử đâm về phía nhau.
Ta khẽ mỉm cười: “Ván cờ này, có thể đi thêm bước nữa rồi.”
Tạ Phi Bạch nhàn nhã đáp:
“Mẫu đơn và hoàng điểu đều đã chuẩn bị xong, sẵn sàng phục vụ.”
12.
Ba ngày sau, Thái tử dẫn Vân Xu đến rạp hát xem kịch.
Thái tử cao hứng, nên Vân Xu cũng dâng một khúc tỳ bà, vì Thái tử xướng lên Giang Nam tiểu điều khúc.
Dưới biết bao nhiêu con mắt, tiếng hát của Vân Xu vừa cất lên, mẫu đơn đã chậm rãi nở hoa, xa xa có chim chóc hót cùng, cứ như phượng hoàng cất giọng.
Mọi người kinh ngạc, quỳ rạp khắp sân: “Điện hạ, mẫu đơn nở rộ, phượng hoàng hót ca, là điềm đại cát!”
“Vị nương tử này trời sinh có mệnh phượng hoàng!”
Cơ thiếp của Thái tử là thiên mệnh phượng hoàng, vậy chứng tỏ Thái tử là gì?
Là chân long thiên tử.
Thái tử vui mừng, thưởng to cho gánh hát, ôm lấy Vân Xu hân hoan trở về.
Cũng từ hôm đó, mọi chuyện Thái tử làm đều vô cùng thuận lợi.
Sách lược gã đưa ra, ai nấy đều tán dương không dứt.
Thi từ ca phú gã sáng tác, được truyền tụng khắp kinh thành.
Đến cả đi sòng bạc đổ xúc sắc, cũng có thể thắng liền mười ván, ăn hết tiền của nhà cái lẫn con bạc.
Cứ như từ khi có Vân Xu bên cạnh, gã được phúc tinh che chở vậy.
Thế nên Thái tử ngày càng yêu thích Vân Xu, Vân Xu cũng không che giấu tâm tư ác độc của bản thân nữa, bắt đầu mượn tay Thái tử, diệt trừ những người từng đắc tội với ả.
Khách làng chơi từng chà đạp ả chết thảm đầu đường.
Tỳ nữ trong Đông cung, phàm có chút nhan sắc, đều bị nếm gậy nếm roi. Vân Xu còn tìm đại mấy lý do, sai người huỷ dung bọn họ rồi đuổi ra khỏi cung.
Những kỹ nữ từng hầu hạ Thái tử, không một ai có kết quả tốt.
Hai người bọn họ tình nồng ý mật, quyến luyến không rời.
Tạ phủ.
Vẫn một chiếc bàn gỗ liêm bát tiên, ta và Tạ Phi Bạch ngồi hai bên bàn cờ, ta vẫn giữ quân đen.
Tạ Phi Bạch hít một hơi:
“Vân Ninh, cô bị bao vây. Cờ trắng tự cho là khí thế áp đảo được cờ đen, trên thực tế đã sắp bị ép đến đường cùng.”
Ta lạnh nhạt nói: “Nếu quân trắng biết đây là kế dụ địch, sẽ còn một cơ hội lội ngược dòng.”
“Còn nếu không nhận ra?”
Ta đặt xuống một quân đen, mỉm cười: “Vậy chi bằng sớm nhận thua đi.”
Ta và Tạ Phi Bạch nhìn nhau cùng cười.
Khúc dạo đầu đã diễn xong, tuồng kịch này, cuối cùng cũng sắp đến đoạn cao trào.
13.
Thái tử và Vân Xu ngày càng không kiêng kỵ một ai.
Vân Xu nói, cổ nhân có câu “kim ốc tàng kiều”, ả là mỹ nhân, Thái tử là trữ quân, không thể kém hơn người xưa được.
Thái tử nghe vậy, rút hết ngân lượng cứu trợ thiên tai, mua hoàng kim xây lầu vàng cho người đẹp, mỗi ngày tìm vui cùng Vân Xu.
Vân Xu nói, Hồng ma ma có một phương pháp bí truyền, tắm bằng sữa mẹ có thể khiến làn da nhẵn nhụi non mềm, trắng tươi như tuyết.
Thái tử tìm mấy trăm phụ nữ vừa sinh, không chút đoái hoài đám nhỏ đang gào khóc mỗi ngày, lệnh cho họ phải vắt sữa cho Vân Xu tắm.
Thái tử có một trắc phi, là nữ nhi của Quốc tử giám Tế tửu, làm người ngay thẳng đoan trang, không phải dạng Thái tử yêu thích.
Trắc phi khuyên Thái tử, thân là trữ quân, không được hoành hành ngang ngược, hại dân hại của.
Không lâu sau đó, vị trắc phi này cũng “bệnh” chết.
Không chỉ vậy, Vân Xu còn lên kế hoạch muốn giết một người bạn cũ.
“Tiểu hầu gia, nhị tiểu thư, Hồng ma ma tới rồi.”
Hồng ma ma cả người rách rưới, mặt mũi sưng vù, trên người vẫn còn vết cháy, vừa vào đã khóc lóc um lên:
“Nhị tiểu thư cứu ta!”
Để diệt trừ tai hoạ ngầm, Vân Xu đã có thể giết ta, đương nhiên cũng không bỏ qua cho Hồng ma ma.
Hôm trước, Vân Xu dùng một mồi lửa đốt Hồng Tụ lâu.
Ta đã sớm ngờ ả sẽ làm vậy, nên cắt cử người canh chừng, cứu Hồng ma ma từ trong đống lửa.
Hồng ma ma khóc kể:
“Vân Xu thật ác độc, ta chỉ một lòng nghĩ cách giúp cô ta, cô ta lại châm lửa muốn thiêu chết ta!”
Ta không vui cũng không giận:
“Ồ? Mấy tên khách làng chơi định làm nhục ta, cũng là bà nghĩ cách giúp ả sao?”
Hồng ma ma cứng họng.
Tạ Phi Bạch lại đột nhiên nổi giận, trường kiếm xé gió mà ra, chém đứt một cánh tay Hồng ma ma.
“Á!!!”
Hồng ma ma thét lên thất thanh, máu tươi tuôn xối xả, không ngừng dập đầu: “Quý nhân tha mạng!”
“Là Vân Xu, là Vân Xu sai ta làm vậy!”
Tạ Phi Bạch rất giận, kề kiếm lên cổ Hồng ma ma, chỉ muốn một đao giết chết bà ta.
Ta đè tay hắn lại: “Giữ bà ta lại, vẫn còn tác dụng.”
Mặt Tạ Phi Bạch lạnh tanh: “Lòng dạ rắn rết, chết không đáng tiếc!”
Ta cười nói: “Thế nên ta mới kéo ngươi lên thuyền giặc, có ngươi ở đây, không kẻ nào có thể tổn thương ta nữa.”
Tạ Phi Bạch ngẩn ngơ, lỗ tai từ từ đỏ lên, ta ngạc nhiên nhìn chằm chằm.
Da mặt hỗn thế ma vương này cũng mỏng quá rồi.
Đến khi Tạ Phi Bạch che tai lại, không cho nhìn nữa, ta mới hé môi cười:
“Ngươi nghĩ, bệ hạ sẽ xử lý Thái tử thế nào?”
Tạ Phi Bạch vẫn bịt chặt lỗ tai:
“Ở kinh thành không được, thì phái ra ngoài thành. Tân Hải đang có án tham ô lớn, phái Thái tử đến đó là thích hợp nhất.”
Ta cười khẽ, quay sang Hồng ma ma:
“Cho bà một cơ hội đoái công chuộc tội.”
“Theo Vân Xu đến Tân Hải, nói với ả, bà nguyện tận trung đến chết, có thể vì ả làm bất cứ việc gì.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.