8.
Ta nhìn theo bóng dáng vui mừng của Thúy Nhi, cười thầm, viện của công tử Ninh gia chưa chắc đã là nơi tốt.
Ninh công tử đối xử hòa nhã với mọi người, nhưng việc thân cận luôn không cho phép nha hoàn hầu hạ. Sở thích lớn nhất của huynh ấy là nghiên cứu sử sách.
Kiếp trước ta không thể hiểu nổi vị Ninh công tử này.
Ta dặn Trúc Quả làm giúp một việc, rồi tự đi tìm mẫu thân, nói chuyện một lúc, ta cùng mẫu thân ra ngoài uống trà với phu nhân Tả đô ngự sử, ta mang về một ít thuốc chữa bầm tím cho Trúc Quả.
Trúc Quả báo cáo lại rằng nàng đã cùng Thúy Nhi đến hoa phòng.
Quả nhiên, Thúy Nhi chuyển lại nguyên văn lời ta cho Dung Yên, nhưng cũng thêm mắm dặm muối, nói đôi bông tai đó là ân huệ của ta, muốn cho mọi người ở hoa phòng biết, nàng ta là người làm việc cho ta, được “Ninh tiểu thư” này coi trọng.
Trúc Quả nhìn sắc mặt ta, cẩn thận nói: “Dung Yên nhận đôi bông tai, vẻ mặt nhàn nhạt, chỉ nói một câu, tiểu thư có được hôm nay đều là nhờ tỷ ấy dạy dỗ.”
Thấy ta im lặng bôi thuốc mỡ lên tay nàng ấy, Trúc Quả cắn môi, đau đến nhe răng nhăn mặt
Ta cười thầm trong lòng: “Ta có được hôm nay, đúng là nhờ tỷ ấy.”
Thúy Nhi làm việc đắc lực, ta bảo Trúc Quả chờ phu nhân về, báo cáo rằng Thúy Nhi tốt, tiến cử nàng ta vào viện của ca ca.
Chưa hết nửa ngày, đã nghe nói bên hoa phòng có chuyện.
Nghe nói Dung Yên làm chet một cây lan đắt giá của lão gia.
Đó là lễ vật sinh nhật tháng sau định tặng cho Quý phi hiện tại.
Ta dẫn Trúc Quả đi xem chuyện vui.
Từ xa, ta đã thấy Dung Yên bị mấy ma ma mạnh mẽ đè xuống, quỳ trên một đống mảnh sứ vỡ.
Đinh quản sự đang mắng mỏ nàng ta trước mặt mọi người, vì đã phá hoại cây lan quý của lão gia.
Dung Yên ngẩng đầu, bĩu môi, biện minh cho mình: “Chính các người muốn hỏi ý kiến ta.”
Ma ma thô bạo giữ chặt vai nàng ta, mảnh sứ đ âm vào da thịt, mặt Dung Yên nhăn nhó.
“Muội muội ta sẽ không đứng nhìn đâu, ngươi, cẩu nô tài này cũng dám trừng phạt tỷ tỷ ruột của tiểu thư Ninh Gia sao?”
Hôm nay, nàng ta mới nhận được đôi bông tai mà ta bảo Thúy Nhi mang đến, nghĩ rằng đó là ta xin lỗi cho sự “không biết điều” đêm qua, nàng ta đeo đôi bông tai đó, nghe lời Thúy Nhi nói trước mặt mọi người, tự mãn mà không biết gì cả.
Hoa phòng trong phủ luôn do Đinh quản sự quản lý.
Hôm nay, ta bảo Thúy Nhi đi nói mấy lời đó, Đinh quản sự hiểu nhầm rằng ta muốn nâng đỡ Dung Yên, sợ mất địa vị của mình.
Thực ra, Dung Yên nào biết gì về việc trồng cây, càng không phân biệt được các loại lan. Đinh Quản sự đặt bẫy, cố ý bảo nha đầu trong hoa phòng nói rằng đó là một chậu hoa sắp chet, hỏi nàng ta phải làm gì. Dung Yên thấy chậu lan đài thạch, nghĩ đó chỉ là một chậu cỏ liền nói bừa, bảo người ta chuyển chậu lan sang một chậu lớn hơn, như vậy sẽ sống được.
“Đó là lễ vật tặng cho sinh thần Quý phi nương nương, ngươi có bao nhiêu cái mạng cũng không đủ đền.”
Đinh quản sự hô hào đ ánh giet, nói đợi lão gia và phu nhân về phủ sẽ bẩm báo, đuổi Dung Yên ra khỏi phủ.
Thấy ta dẫn Trúc Quả tới, mắt Dung Yên sáng lên, giọng cũng đầy ấm ức: “Muội muội, họ vu oan cho tỷ tỷ như vậy, tỷ tỷ thật không biết phải nói gì nữa.”
Đinh Quản sự quay lại nhìn thấy ta, mặt cứng đờ.
Ông ta mồ hôi lăn đầy trên trán, nhưng vẫn tiến lên một bước: “Thưa tiểu thư, cây lan này vô cùng quý giá.”
Sau lưng là bảy tám đôi mắt đang nhìn, hôm nay ông ta muốn phạt Dung Yên, nếu ta nói vài câu liền rút lui, sau này làm sao quản lý hoa phòng được.
Nhưng nếu ta lên tiếng xin cho Dung Yên, Đinh quản sự không chịu nhượng bộ, sẽ đắc tội với ta.
Đinh quản sự cứng đầu nói tiếp: “Tiểu thư, việc này người không nên can thiệp vào.”
Ta khẽ gật đầu: “Đinh quản sự, chuyện của hoa phòng trong phủ, đúng là ta không rành, ông tự quyết định đi.”
Xem đủ chuyện vui, ta quay người rời đi. Ông ta mặt ngơ ngác, không ngờ ta lại nghe lời như vậy.
Rời đi, ta nghe thấy tiếng Đinh quản sự cao hơn vài độ: “Đ ánh cho ta.”
Đi xa rồi, vẫn nghe thấy tiếng kêu la của Dung Yên.
“Dung Ngư, muội muốn trơ mắt nhìn tỷ tỷ của muội bị đ ánh q uè chân sao? Muội đúng là kẻ vô ơn, đồ sói mắt trắng…”
Chưa nói hết câu, miệng nàng ta đã bị bịt lại, chỉ còn nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net9.
Quà mừng lễ sinh thần của Quý Phi đã bị huỷ.
Phụ thân biết chuyện này, có chút bất lực. Ông luôn khoan dung với hạ nhân trong phủ, sau khi cân nhắc, có lẽ vì nghĩ đến việc ta và Dung Yên dù sao cũng là tỷ muội, chỉ phạt nàng ta ba tháng tiền lương.
Sau khi được băng bó, Dung Yên lợi dụng đêm xuống, chân thấp chân cao đến tìm ta ở Thu Lâm viện, lúc đó Trúc Quả đang sắp xếp sách.
Phụ thân đã mời lão sư đến dạy ta và nói rằng ông cũng sẽ dành thời gian để dạy ta, còn bảo Ninh công tử, người đã đảm nhiệm chức Thiếu khanh của Hồng Lư Tự, cùng học.
Nguyên do là vì Quý phi nương nương đùa rằng, triều đình toàn là những người đàn ông làm bằng bùn, không thấy chút vẻ đẹp thanh tú nào.
Quý phi gây rối, đương kim Hoàng thượng lại chiều chuộng, mở ra một số chức quan của lục bộ cho nữ quan. Mùa xuân sang năm, các quan từ lục phẩm trở lên có quyền tiến cử nữ tử tham gia kỳ thi đặc biệt.
Bây giờ ta đã là nữ nhi của Ninh học sĩ, ông gọi ta vào thư phòng, ân cần dạy bảo, nói rằng tiến cử hiền tài không ngại người thân, có cơ hội này ta nhất định phải nỗ lực tiến lên, nhưng nếu sang năm không qua được cửa ải của ông thì đành bỏ qua.
Dung Yên nhìn thấy Trúc Quả đang sắp xếp sách, ra vẻ quyền uy ra lệnh nàng ấy ra ngoài.
Trúc Quả nhìn ta, ta gật đầu. Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại ta và Dung Yên.
Dung Yên ngồi xuống, lên tiếng oán trách: “Hôm nay chỉ cần muội phạt Đinh quản sự trước mặt mọi người, thì sẽ không ai dám ức hiếp tỷ nữa.”
Ta nhìn kỹ Dung Yên lúc này, suýt nữa không nhịn được cười.
Ta cố nhịn cười, giữ vẻ nghiêm nghị, dùng giọng điệu của nàng ta ở kiếp trước để đáp lại nàng.
“Đinh quản sự cũng vì muốn tốt cho tỷ thôi.”
“Tỷ chỉ mất ba tháng tiền lương, còn Đinh quản sự thì vì không chăm sóc hoa danh quý cẩn thận mà chịu cơn thịnh nộ của phụ thân ta.”
Dung Yên trừng mắt nhìn ta, tức giận nói: “Muội cũng thấy đấy, tỷ bị một hạ nhân ức hiếp thành ra thế này, không còn chút thể diện nào, tỷ là tỷ tỷ của muội, chuyện này truyền ra ngoài thì tỷ phải làm sao?”
Ta vô tội chớp chớp mắt: “Tỷ chẳng phải đã xin đến Ninh gia làm hạ nhân sao?”
Nàng thất thanh: “Dung Ngư, sao muội lại trở thành như vậy?”
Ta im lặng một lúc, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Hôm nay nghe tin tỷ bị phạt, muội cũng đã tới, nhưng tỷ cũng thấy đấy, sống nhờ người khác vốn đã như đi trên băng mỏng, hơn nữa những cây lan quý giá, Đinh quản sự lại có lý lẽ, muội cũng đành bất lực thôi.”
Dung Yên trừng mắt nhìn ta, mặt lúc đỏ lúc trắng, căng thẳng hồi lâu, cuối cùng đành tức giận rời đi.
10.
Kiếp trước, dưới sự sắp xếp của Dung Yên, ta đã vào làm việc tại hoa phòng của Ninh gia.
Có tiền lương hàng tháng, có cơm để ăn, ta nghĩ đó là một tương lai tốt mà tỷ tỷ dành rất nhiều công sức để sắp đặt cho ta, vì vậy ta làm việc chăm chỉ, cũng sẵn lòng khiêm tốn học hỏi kỹ năng chăm sóc cây cỏ từ mọi người.
Cho đến khi Dung Yên đến hoa phòng để thăm ta, mọi thứ đã thay đổi.
Những nha hoàn làm việc trong hoa phòng, để chiều lòng nàng ta, đã cố gắng khen ngợi tận răng.
“Cùng là tỷ tỷ muội, nhưng thật khác biệt.”
“Tiểu thư xinh đẹp và nghiêm túc, không giống như nàng ta, có vẻ như là một kẻ ngốc.”
Ta và các cô nương khác đều quỳ xuống đất. Dung Yên thưởng thức những lời khen này, nhưng mặt không biểu cảm.
Sau đó, tỷ tỷ đã ra lệnh cho tất cả các nha hoàn rời khỏi, nói rằng muốn nói chuyện riêng với ta, nhưng ta quỳ lâu cũng không cho ta đứng dậy.
Ta quỳ đến đau đầu gối, Đinh quản Sự đứng bên cạnh, mắt lấp lánh vui mừng.
Tỷ ấy uống trà, nhìn thoáng qua Đinh quản Sự, nói nhẹ nhàng: “Những lời như vậy sau này đừng để bọn họ nói nữa.”
Đinh quản Sự đáp lại liên tục. Sau khi Dung Yên nói câu đó, tỷ ấy rời đi.
Đinh quản Sự trong hoa phòng, ban đầu rất sợ sệt, lo lắng không làm tổn thương muội muội của tiểu thư Ninh gia mới đến này, nhắc nhở họ không được hành hạ ta.
Ta cũng nghĩ Dung Yên đến chỉ để lo lắng cho ta không bị bắt nạt trong hoa phòng..
Nhưng đến tối, nha hoàn của Dung Yên đã đến và tặng họ tiền bạc thưởng. Hôm nay, mỗi nha hoàn khen ngợi Dung Yên đều được thưởng.
Đinh quản Sự trong hoa phòng cũng được lợi ích.
Sau đó, họ tự giác suy nghĩ về tâm ý của chủ nhân, tăng cường áp đặt và áp lực lên ta, giao cho ta những công việc khó khăn và mệt mỏi nhất.
Tỷ tỷ, cảm giác như vậy, tỷ cũng nên trải qua một lần.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.