1
Khi Tô Diệu đến điện Chiêu Dương, nàng mặc một chiếc váy đỏ thẫm.
Ta nhận ra ngay.
Đó là chiếc váy mà mười tám năm trước, Dung Diễn đã tặng ta.
Năm đó, hắn từ đứa con bị bỏ rơi ở lãnh cung, một bước trở thành Đông cung thái tử.
Hắn đã thức trắng hàng chục đêm, tự tay may cho ta món quà sinh thần này.
“Bệ hạ nói ta giống hệt tỷ tỷ, quả thật là như vậy.”
Tô Diệu ngạo mạn đánh giá ta:
“Chỉ là…”
Nàng cong môi: “Già hơn một chút.”
“Ngươi…” Loan Nguyệt bên cạnh tiến lên.
Ta giữ nàng ấy lại.
Thật đáng tiếc.
Người bầu bạn với Dung Diễn ở lãnh cung tám năm là ta, người vào sinh ra tử vì Dung Diễn là ta.
Nhưng giờ đây, người mà hắn sủng ái lại không phải ta.
Tô Diệu vào cung nửa năm, được sủng ái nửa năm.
Đã từ mỹ nhân thăng lên quý phi.
Ta không muốn xung đột với nàng.
“Đồ tiện tỳ!” Tô Diệu tát vào mặt Loan Nguyệt: “Chủ tử nói chuyện, có phần của ngươi xen vào sao?”
Không chút do dự, ta đá vào chân của Tô Diệu.
Đánh trả hai cái tát.
Bắt nạt ta được.
Bắt nạt người của ta, không được.
2
Vì vậy, khi Dung Diễn đến, Tô Diệu đang nằm sấp trên mặt đất, hai má đỏ bừng.
Chiếc váy đỏ đẹp đẽ của nàng dính đầy bụi đất.
Dung Diễn đau lòng đến nỗi mắt đỏ hoe.
“Nguyễn Nguyệt Dao! Ngươi thật to gan!”
Đúng vậy.
Đúng là xui xẻo.
Ta và Tô Diệu trông giống nhau, ngay cả tên cũng có một chữ đồng âm.
“Bệ hạ, người đừng hung dữ với tỷ tỷ như vậy.”
Tô Diệu nằm gọn trong vòng tay Dung Diễn, cố chấp nín khóc:
“Nếu không tỷ tỷ lại không thèm để ý đến bệ hạ nữa.”
Gân xanh trên trán Dung Diễn nổi lên.
Ta cười.
Kế sách vụng về như vậy, nếu là Dung Diễn trước đây, chắc chắn sẽ chế nhạo một câu “Ngu ngốc.”
Nhưng bây giờ, hắn chỉ còn lại sự tức giận ngút trời:
“Hiền phi phẩm hạnh không tốt, dĩ hạ phạm thượng! Trừng phạt, đánh ba mươi trượng, cấm túc ba tháng!”
Ba mươi.
Có thể lấy đi nửa cái mạng người.
“Bệ hạ!” Các cung nhân trong điện Chiêu Dương quỳ rạp xuống đất.
Dung Diễn bế Tô Diệu lên, không thèm nhìn ta lấy một cái, bước đi.
“Bệ hạ, đều là lỗi của nô tỳ, người muốn phạt thì phạt nô tỳ đi!”
Loan Nguyệt quỳ gối đi theo sau.
“Nương nương, nương nương, người cầu xin bệ hạ đi, người nhận sai với bệ hạ đi…”
Đồ ngốc.
Nếu nhận sai có tác dụng thì sao hắn lại lạnh nhạt với ta suốt ba năm?
Khi trượng đầu tiên giáng xuống, ta cắn chặt răng, nhắm mắt lại.
Thầm gọi hệ thống trong đầu:
“Này, hôm nay có thể đi được chưa?”
3
Ta là một công lược giả.
Khi đến thế giới này, ta mới mười hai tuổi.
Tất nhiên, lớn hơn Dung Diễn một chút.
Lần đầu tiên gặp Dung Diễn, hắn mới tám tuổi.
Trong lãnh cung thiếu ăn thiếu mặc, Dung Diễn gầy gò như mới sáu tuổi.
Như lời đồn bên ngoài, chúng ta sống nương tựa vào nhau trong lãnh cung, cùng vượt qua tám năm gian khó nhất.
Nhưng thực ra, ta đã mất rất nhiều thời gian mới khiến hắn tin tưởng mình.
Một chú chó hoang bị bỏ rơi từ khi mới sinh ra, xung quanh lại toàn là sự lừa lọc và gian trá, giết chóc lẫn nhau.
Dung Diễn rất khó để tin tưởng người khác.
Ta đưa hắn đồ ăn, trộm sách vở.
Cho đến một lần chịu đòn thay hắn.
Không nhiều không ít, cũng là ba mươi trượng.
Hắn mới hỏi ta: “Ngươi là ai? Sao lại đối xử tốt với ta như vậy?”
Ta nhìn hắn cười:
“Ta đã mơ một giấc mơ.”
“Mơ thấy Ngũ hoàng tử Dung Diễn, sau này sẽ trở thành minh quân của Đại Hạ.”
Ta quỳ xuống trước mặt hắn: “Nguyệt Dao nguyện hết lòng phò tá.”
Hắn cũng cười.
Ta đến thế giới này, đây là lần đầu tiên ta thấy hắn cười.
Trong nét trẻ con có sự già dặn không phù hợp với lứa tuổi:
“Chỉ bằng ngươi?”
4
Tất nhiên không chỉ có ta.
Ta có hệ thống mà.
Nhiệm vụ công lược của ta là phò tá vị hoàng tử cô độc và tàn nhẫn ở lãnh cung này đi đúng con đường.
Ngồi vững trên ngai vàng ở Kim Loan điện.
Hệ thống của ta rất có năng lực.
Đầy đủ mọi loại vật liệu, đầy đủ mọi kỹ năng.
Thậm chí còn có một không gian tùy thân.
Hắn cần thuật trị quốc, ta đưa hắn.
Hắn cần binh pháp, ta ngầm truyền cho hắn.
Hắn cần được bảo vệ, ta vào không gian luyện võ ngày đêm không ngừng nghỉ.
Hắn cần mật thám biết đàn, biết múa, ta liền khổ luyện đến mức mọi thứ tinh thông.
Ta thường cười đắc ý trong ánh mắt kinh ngạc của hắn.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetThực ra đó cũng là những năm tháng ta sống vui vẻ nhất.
Trước khi làm nhiệm vụ của hệ thống, ta là một cô gái mù.
Cả đời chưa từng nhìn thấy ánh sáng mặt trời, không biết màu đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím là gì.
Mọi người đều nói lãnh cung tối tăm không thấy mặt trời.
Nhất định là họ chưa từng thấy thế giới của người mù.
Huống hồ, Dung Diễn lại thông minh như vậy.
Mọi chuyện, chỉ cần dạy một lần là hiểu, chỉ cần nói một lần là thông.
Từ nhẫn nhục chịu đựng, đến ẩn mình chờ thời, cuối cùng là kinh thiên động địa.
Cách xưng hô của hắn với ta cũng từ “Nguyễn Nguyệt Dao”, đến “Nguyệt Dao”, cuối cùng là “Dao Dao.”
Không rõ từ khi nào bắt đầu thay đổi.
Lần đầu tiên hệ thống giới thiệu nhiệm vụ công lược cho ta, nó nói:
[Nếu công lược thành công, ngươi có thể rời khỏi thân xác này, có một cuộc sống hoàn toàn mới.]
[Tất nhiên, nếu ngươi muốn ở lại cũng được, được phong làm hoàng hậu sẽ nhận được phần thưởng.]
Ta khinh thường:
“Thế mà còn có lựa chọn ở lại sao?”
“Một hoàng đế chắc chắn sẽ có hậu cung ba nghìn giai lệ, làm hoàng hậu của hắn, ta điên rồi sao?”
Nhưng khi thiếu niên cầm chiếc váy đỏ may suốt hàng chục đêm đến hỏi ta “Dao Dao, sau này, Cô dùng hỷ phục để đổi được không.” với đôi mắt đen láy sáng ngời.
Trái tim ta như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cổ họng khô khốc, dù có cố gắng thế nào cũng không thể nói ra một chữ “Không.”
Rốt cuộc vẫn còn quá trẻ.
Lúc đó ta không thể ngờ rằng, có một ngày.
Chiếc váy đỏ mà ta coi như bảo vật.
Cũng sẽ được mặc trên người một cô gái khác.
5
[Dung Diễn đã giăng bẫy cho Sở vương.]
[Ba ngày sau trong tiệc sinh thần của Tô Diệu, Sở vương bị bắt, nộp nốt khối binh phù cuối cùng.]
[Ngươi có thể đi rồi.]
Hệ thống trả lời ta.
Còn phải đợi ba ngày nữa.
Không biết là do trượng đánh quá mạnh, hay là do ta cắn răng quá chặt.
Trong miệng thoang thoảng mùi máu tanh.
Nhưng trượng đánh liên hồi không ngừng.
[Tên hoàng đế chó má này quá đáng quá rồi!]
Hệ thống thế mà lại tức giận:
[Đợi hắn bắt được Sở vương.]
[Đợi hắn bắt được Sở vương, hắn sẽ biết hắn đã hiểu lầm ngươi!]
Hiểu lầm sao?
Giữa ta và Dung Diễn, là hiểu lầm sao?
Không phải.
6
Thực ra ta biết Dung Diễn là người như thế nào.
Hắn là người đầu tiên ta gặp khi đến thế giới này.
Cũng là người đầu tiên ta thực sự “Nhìn thấy.” theo đúng nghĩa đen.
Trước đây ta quan sát người bằng trái tim.
Có được đôi mắt, khiến ta nhìn thấu bản chất con người hơn.
Hắn thông minh, tự phụ.
Nhạy cảm, đa nghi.
Mỗi lần thấy ta thể hiện một kỹ năng, sau sự kinh ngạc, trong mắt hắn thoáng qua một tia nghi ngờ u ám.
Ta có thể hiểu hắn.
Một cung nữ bình thường, đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, nói muốn phò tá hắn.
Tuổi còn nhỏ, lại có thể vừa làm tỳ nữ, vừa làm thầy, còn làm ám vệ của hắn.
Nếu không có hệ thống, không thể nào làm được.
Nhưng ta không biết phải giải thích thế nào với hắn về “Hệ thống.”
Chỉ có thể dùng cách hắn có thể hiểu.
Nói với hắn rằng thực ra ta đến từ thế giới khác.
Nói rằng bên cạnh ta có một “Tiểu thần tiên”, có thể nhìn thấy chân long chi khí của hắn. “Tiểu thần tiên” luôn ở bên cạnh giúp hai chúng ta.
“Ngươi tin không, tin không?”
“Nếu không tin, bây giờ ngươi bảo ta học một thứ gì đó, hai ngày sau, ta sẽ cho ngươi xem thành quả!”
Dung Diễn cười đến mức hai mắt cong lên, xoa đầu ta:
“Cô tin, lời Dao Dao nói, Cô đều tin.”
Hắn không tin.
Ta lại nắm lấy tay hắn: “Ngươi không tin điều này không sao nhưng ngươi phải tin ta.”
Ta thành kính nhìn vào mắt hắn:
“Điện hạ, ta trung thành với ngươi, yêu mến ngươi, cả đời này, tuyệt đối không phản bội.”
Nụ cười của hắn tan biến trong đáy mắt.
Cũng nghiêm túc nhìn ta:
“Dao Dao, ta tin ngươi.”
7
Nhưng hắn không tin.
Ta hận không thể móc trái tim này ra cho hắn xem.
Hắn vẫn không tin ta.
Đó là trận chiến đoạt đích cuối cùng.
Sở vương tuy bại nhưng lại mang theo chiếu truyền ngôi và ngọc tỷ truyền quốc bỏ trốn.
Bấy nhiêu năm, tất cả nhiệm vụ quan trọng, nhất định là ta xung phong đi đầu.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Ta cầm chiếu và ngọc tỷ chạy về bên Dung Diễn thì vừa lúc Sở vương bị bắt trên thuyền.
Trên thuyền toàn là người của chúng ta, hắn căn bản không thể trốn thoát.
Nhưng hắn đứng trên mũi thuyền cười điên cuồng.
“Ngươi tưởng ngươi thắng rồi sao?”
“Thắng được nhất thời, thắng được cả đời sao?”
“Nguyệt Dao, ra tay!”
Ta đứng cách Dung Diễn ba tấc, tay cầm đao vẫn đang chảy máu.
Còn chưa hiểu vì sao hắn đột nhiên nói một câu như vậy, Dung Diễn đã lùi lại một bước.
Con dao găm trong tay, chỉ thẳng vào ta.
Tiếp đó, tất cả cung thủ trên thuyền, mũi tên đều chuyển hướng sang ta.
Cũng chính vào lúc này, Sở vương nhảy xuống mũi thuyền, biến mất không thấy đâu.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.