8.
Phủ Quốc Công.
Hôm đó, trước cổng phủ tấp nập người qua lại, khắp nơi treo đèn kết hoa, tiếng chúc mừng không ngớt.
Khi Quốc Công và Quốc Công phu nhân đón khách, các vị khách lần lượt đến.
Trong khi chờ đợi bữa tiệc bắt đầu, Từ Ngạn Khanh tự nhiên đi vào nhóm công tử, còn ta cũng đến nhóm các tiểu thư, phu nhân.
Quả nhiên, ta gặp lại các tỷ muội của mình. Ta cung kính hành lễ, làm mọi việc một cách hoàn hảo không ai có thể bắt lỗi.
Nhưng không may, Tiết Tư tư lại tìm cách bắt lỗi.
“Chào tam Vương phi.”
Tiết Tư tư khinh thường liếc nhìn ta: “Làm phu nhân của Từ gia có khác, y phục cũng sang trọng hơn nhiều.”
Sau đó nàng ta kéo theo các bằng hữu thế gia bên cạnh đến bắt đầu châm chọc.
“Trước đây, Uyển Ngọc ở nhà không bao giờ mặc được những loại vải này.”
Ánh nhìn của gia quyến của các quan lại quý tộc đổ dồn vào ta.
Dù sao, toàn bộ kinh thành đều biết rằng, Tiết Uyển Ngọc chỉ là dưỡng nữ, không phải nữ nhi ruột của Tiết Tướng quân.
Không ít người vây xem kịch vui.
Tư Vũ bên cạnh không chịu nổi, đứng ra hòa giải: “Tứ tỷ, hôm nay là ngày vui, chúng ta may mắn được tụ họp nhờ phúc của Quốc Công gia.”
Tiết Tư tư hiểu rõ lời này. Tư Vũ bảo nàng ta đừng gây rối trong ngày tốt đẹp của phủ Quốc Công.
Tiết Tư tư hừ lạnh một tiếng, cuối cùng không tiếp tục châm chọc nữa. Đối với sự sỉ nhục của Tiết Tư tư, ta không hề để tâm.
Nhưng trận đòn đ ộc á c bốn năm trước, ta luôn ghi nhớ trong lòng.
Một lát sau, bữa tiệc bắt đầu.
Ta và Từ Ngạn Khanh ngồi cùng bàn, giữa những lời chúc tụng, ngực ta cảm thấy rất bức bối.
Vì vậy ta nói với Từ Ngạn Khanh một tiếng rồi rời đi, bước đến hậu viện của phủ Quốc Công, đến bên hồ non bộ.
Ta nhìn thấy bóng người đứng cạnh hồ, khẽ mỉm cười.
Chọn đúng thời điểm, ta tiến lại gần.
“Quốc sư đại nhân, một mình ở chỗ này suy nghĩ gì vậy?”
Ngài ấy quay đầu lại, dường như có chút ngạc nhiên, sau đó đáp:
“Vậy còn ngươi, tại sao lại ở đây?”
“Bữa tiệc có chút nhàm chán, nên ta ra ngoài.” Ta cười đáp rồi bước tới cạnh ngài ấy, cùng nhìn ngắm cảnh trước mắt.
“Tử Đại thế nào rồi?”
Nhắc đến chuyện này, ngài ấy im lặng một lúc, ánh mắt cũng trở nên u ám.
“Mộc thần y nói nếu không có Vạn Giải hoa, nàng ấy chỉ có thể sống thêm hai năm nữa.”
Tử Đại là bằng hữu mà ta tình cờ quen biết năm năm trước, nàng ấy là người rất lạc quan vui vẻ, cũng là người chữa lành tâm hồn ta.
Mỗi khi Tử Đại nhắc đến người mình yêu, gương mặt nàng ấy luôn tràn đầy hạnh phúc.
Sau đó, Tử Đại kéo ta đi gặp người đó, cũng chính là Quốc sư, chúng ta bắt đầu quen biết.
“Ngài yên tâm, ta sẽ tìm cách lấy được Vạn Giải hoa.”
Ta quay đầu nhìn ngài ấy, rồi chuyển chủ đề.
“Vậy ngài làm việc cho Từ Ngạn Khanh cũng là vì Tử Đại, đúng không?”
Ngài ấy sững sờ vài giây: “Sao ngươi biết?”
“Hôm đó ở thư phòng, ta ngửi thấy mùi hương nhài ở trên người ngài.”
Vì đây là túi thơm ta thấy Tử Đại thêu từng mũi kim, nên ta luôn nhớ mùi hương đó.
Một vật dễ bị người khác nhận ra như vậy vẫn mang theo bên mình, chỉ có thể là do Tử Đại tặng.
Ngài ấy cúi đầu im lặng, như thể thừa nhận.
“Ta đi trước đây.”
Dù sao ở đây lâu, nếu bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt.
Ta quay đầu đi về phía cầu, vừa bước lên cầu vài bước, bỗng nghe thấy tiếng la hét trên cầu.
“Không xong rồi, tiểu công tử bị đẩy xuống hồ rồi. Có ai không!”
Ta nhìn thấy người đang vùng vẫy trong hồ, không chút do dự chạy đến bên hồ, nhảy xuống.
Khi ta cứu được đứa trẻ lên bờ, nhận ra xung quanh mọi người nhìn ta với ánh mắt khác lạ.
“Đúng rồi, ta thấy nàng ta đẩy tiểu công tử xuống hồ.” Một tỳ nữ khẳng định với mọi người.
Ta nhíu mày, miệng nở nụ cười châm biếm.
Thật là một trò vu oan vụng về.
Một lát sau, các vị khách trong bữa tiệc đã có mặt tại hiện trường
Quốc Công gia giận dữ, mắt lồi ra, ria mép run lên, chỉ vào ta: “Ngươi là đồ nữ nhân đ ộc á c, sao lại đẩy đích tôn của ta xuống nước?”
Ai cũng biết, Quốc Công gia yêu quý đứa cháu duy nhất của mình vô cùng, dù là mặt trăng trên trời cũng hái cho được.
Toàn thân ta ướt đẫm, tóc rối bời, trông rất thảm hại trong mắt mọi người.
Từ Ngạn Khanh vội vàng từ sau Quốc Công gia bước đến, khoác áo choàng lên người ta.
“Ngọc Ngọc, nàng không sao chứ?”
Ta vỗ tay Từ Ngạn Khanh, lắc đầu, rồi bình tĩnh cúi chào Quốc Công gia, nói “Không phải ta đẩy.”
Mọi người xung quanh xì xào bàn tán. Nha hoàn của Tiết Tư Tư đột nhiên bước ra.
“Nô tỳ tận mắt thấy nàng ta đẩy tiểu công tử xuống hồ.”
Ả ta quỳ xuống trước mặt Quốc Công gia, khóc lóc: “Quốc Công gia, nếu nô tỳ nói dối, thì ngài cứ đ ánh chet nô tỳ.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Quốc Công gia, Uyển Ngọc tuyệt đối không làm chuyện này.”
Từ Ngạn Khanh lập tức đứng ra, ánh mắt sắc bén như dao nhìn Tiết Tư Tư.
Tiết Tư Tư ngẩng đầu, hừ lạnh một tiếng: “Muội muội này của ta, từ nhỏ đã quen mưu mô, muốn lợi dụng cơ hội này để trèo lên Quốc Công phủ.”
Câu này nói ra, khiến ta thành kẻ đẩy tiểu công tử xuống nước rồi diễn vở kịch cứu người, chỉ để Quốc Công phủ cảm kích.
Mọi người tại hiện trường không ai không tin, bắt đầu trách móc sự đ ộc á c của ta.
Ngay sau đó Quốc Công phu nhân nói với vẻ ghê tởm: “Nữ nhân đ ộc á c mưu mô như vậy, mau đuổi ả ta đi cho ta.”
Thấy tình thế nghiêm trọng, nhưng ta vẫn bình tĩnh, nói rõ ràng: “Quốc Công gia, Quốc Công phu nhân, về việc này, ta có vài điều muốn nói.”
“Thứ nhất, đây là lần đầu tiên ta vào phủ Quốc Công, không biết cấu trúc phủ Quốc Công. Thứ hai, ta không biết hành tung của tiểu công tử. Thứ ba, nếu thật sự là ta đẩy tiểu công tử, tại sao lại chọn chỗ nổi bật như vậy.”
“Tiết Uyển Ngọc, ngươi có đủ lý do để tự bào chữa, nhân chứng vật chứng đều có, còn muốn cãi gì nữa!”
Tiết Tư Tư khoanh tay trước ngực, vẻ mặt chắc chắn ta đã thua.
Lúc này, Quốc Công gia vuốt râu, nheo mắt.
“Lão phu làm sao tin ngươi?”
Ta tự tin ngẩng đầu: “Vậy xin hãy hỏi tân Quốc sư đại nhân.”
Rồi ta cười mỉm nhìn về phía người một thân bạch y đang đứng.
“Quốc sư đại nhân, ngài có sẵn lòng làm chứng cho ta không?”
Gió qua cánh buồm, chỉ nghe thấy tiếng cười nhẹ của nam nhân kai: “Bản sư có thể làm chứng cho ngươi.”
Ngài ấy bước đến trước mặt mọi người.
“Lúc đứa trẻ rơi xuống nước, bản sư tình cờ ở bên hồ, không phải phu nhân của Tam công tử Từ gia đẩy.”
Nghe vậy, Tiết Tư Tư vẫn muốn đứng ra vu oan, nhưng Tư Vũ bên cạnh đã kéo nàng ta lại.
Từ Ngạn Khanh lạnh lùng, ôm ta trong tay: “Hiểu lầm đã được giải quyết, ta sẽ đưa phu nhân về.”
9.
Sau hôm đó trở về, ta liền bị bệnh, khắp người lạnh toát.
Và cùng với đó là tin tức về cái chet của đại ca Từ Ngạn Khanh.
Đại ca Từ Ngạn Khanh từ nhỏ đã đọc nhiều sách vở, làm quan trong triều nhiều năm, tính tình ngay thẳng, tuy chỉ mới hai mươi tuổi nhưng đã có chỗ đứng trong triều đình.
Từ hầu gia coi trọng huynh ấy như báu vật, vô cùng thương tiếc.
Nhưng trước đó mấy ngày, huyện Dĩnh bùng phát lũ lụt, huynh ấy đã được phái đi đến đó.
Người báo tin trở về nói rằng huynh ấy bị nạn dân ác ý trả thù dẫn đến cái chet.
Hầu phủ lớn như vậy rơi vào bầu không khí nặng nề áp lực, tất cả mọi người đều ít nói, trầm mặc.
Thậm chí khi Từ lão gia nghe được tin này, toàn thân ông đã ngã quỵ xuống đất, chỉ sau một đêm tóc đã trắng xóa.
Một người luôn khỏe mạnh như Từ lão gia lại đổ bệnh.
Tất cả mọi thứ đến quá nhanh, như cơn lốc cuốn qua để lại tàn cuộc.
Bên ngoài bắt đầu có những lời đồn đại.
Nói rằng từ khi ta gả vào phủ, chuyện xấu liên tiếp xảy ra. Là vì mệnh cách của ta không rõ ràng, thuộc về Thiên Sát Cô Tinh.
Một truyền mười, mười truyền trăm, trăm truyền ngàn.
Tin đồn ngày càng lan rộng.
Vì vậy trong hoàn cảnh tồi tệ đó, khi chưa hoàn toàn khỏi bệnh, ta đã bị Từ phu nhân gọi đến.
Trời mù mịt nổi lên mưa nhỏ, làn sương mỏng lan tỏa khắp nơi. Vừa bước vào cửa, ta liền nhận được một đòn cảnh cáo.
“Cái đồ xui xẻo này, ta đáng lẽ không nên đồng ý cho nhi tử ta cưới ngươi vào cửa.”
Lão phu nhân trút hết cơn giận lên người ta, mọi thứ trong tầm tay đều ném về phía ta.
Bà đau lòng tựa vào vai Kiều Nhi, run rẩy dùng ngón trỏ chỉ vào ta: “Ngươi là đồ sao chổi, là ngươi hại nhi tử ta gặp nạn như vậy.”
Bà thở dốc, hai mắt đẫm lệ; “Ngươi đến từ đường quỳ cho ta, đi mau! Ta không gọi ngươi đứng lên, thì ngươi không được phép đứng lên!”
Lão phu nhân dường như nghĩ rằng trút hết oán hận lên ta sẽ thấy dễ chịu hơn.
Ta khẽ đưa tay lau máu trên trán, một nỗi chua xót từ đầu mũi lan tỏa đến tuyến lệ.
Từ khi đến thế gian này, dường như ta đã là người phải chịu khổ. Sẽ không có ai yêu ta.
Vì vậy ta không bao giờ mong đợi cái gọi là tình yêu, cho nên ta càng cần quyền lực hơn.
Nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ leo lên đỉnh cao quyền lực. Dù cho đỉnh cao có băng giá, ta cũng nguyện ý.
Ta quỳ dưới mưa gió thu, thực sự cảm nhận được nỗi đau đến tận cùng.
Hạt mưa dường như không thích ta, ào ào trút xuống.
Tóc trên đầu ướt đẫm nước, nặng như chì, đầu gối đau nhức vô cùng, vai cổ như bị đè dưới núi Ngũ Chỉ.
Trong phủ này, không ai dám che ô cho ta. Người hầu đi ngang qua ta, cũng chỉ liếc mắt nhìn.
Trầm lặng, căm phẫn, cảm giác nhục nhã trong chớp mắt bùng phát trong lòng ta.
Ta siết chặt nắm tay.
Cho đến khi một đôi giày thêu màu hồng đỏ xuất hiện trước mắt ta.
Ta từ từ ngẩng đầu lên.
“Tỷ không sao chứ, lão phu nhân chỉ vì quá đau lòng, tỷ đừng trách bà ấy.”
Kiều Nhi giơ ô che mưa lớn trên đầu ta.
“Vừa rồi muội đã sai người gọi phu quân đến cứu tỷ rồi, tỷ yên tâm.”
Nàng ấy dịu dàng nói và ngồi xuống bên ta. Bây giờ, ta mới cảm thấy lúc đó đã hiểu lầm ánh mắt của nàng ấy.
Ngay khoảnh khắc đó, ta bỗng cảm thấy chóng mặt, đầu nặng không thể chống đỡ.
Sau đó ngất đi.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.