18.
Thời gian kế tiếp, tôi và Phùng Bảo ở một bên tập luyện, Phương Tri Viễn ngồi cách đó không xa nhìn tôi, mà Chu Nhã thì cứ ghé sát vào người anh ấy, vẻ mặt ngượng ngùng không biết đang nói cái gì.
Tôi chú ý sắc mặt của Phương Tri Viễn, tuy rằng anh ấy vẫn nở nụ cười nhưng tôi nhìn ra anh ấy đang không kiên nhẫn.
Tôi rất yên tâm với Phương Viễn Tri, không phải tôi tin tưởng anh ấy, mà là tôi biết anh ấy chướng mắt Chu Nhã, hai chúng tôi là người giống nhau đến mức nào chứ, mắt cao hơn đầu và cũng khinh thường một loại người như nhau.
Tôi và Phùng Bảo tập luyện xong thì đã hơn chín giờ, Phùng Bảo nhìn ra tôi không yên lòng, hỏi: “Cậu làm sao vậy, cả buổi buổi tối cứ thấy cậu không tập trung?”
“Có thể là hơi mệt.” Tôi không biết nên nói như thế nào, đành trả lời qua loa.
Sau khi thấy tôi tập xong, Phương Tri Viễn đứng lên đi về phía tôi, khoác áo trong tay lên người tôi, Chu Nhã cũng nhanh chóng đứng lên đuổi theo.
Trên mặt Chu Nhã thoạt nhìn có chút mệt mỏi, dù sao cả đêm nay cô ta cũng đã nói rất nhiều lời.
Đi ra cửa, sau khi tạm biệt Phùng Bảo, tôi vừa quay đầu đã thấy Chu Nhã đang hưng phấn đánh giá chiếc Porsche của Phương Tri Viễn, vẻ mặt nóng lòng muốn thử.
Có bóng đèn như vậy ở bên cạnh, nói chuyện cũng không tiện, vì vậy tôi từ chối đề nghị của Phương Tri Viễn đưa tôi về nhà.
Hôm nay ra ngoài tôi có lái một chiếc Mercedes – Benz. Sau khi tôi tốt nghiệp cấp 3, mẹ tôi đã mua nó cho tôi để rèn luyện kỹ năng, tuy rằng trong nhà có rất nhiều xe tốt, nhưng bình thường ra ngoài tôi vẫn có thói quen lái chiếc này thay vì đi bộ.
Chu Nhã ngồi ở ghế lái phụ của tôi, ánh mắt mơ hồ bất định, cân nhắc mở miệng: “Chị Mộng Mộng, xe này là thím tư mua cho chị à?”
Nghẹn một bụng tức giận tôi đang lo không có chỗ trút giận, vì thế tôi cười to mở miệng nói: “Không sai, thím tư của cô nói để cho tôi lái chơi, sinh nhật lại tặng tôi một chiếc khác.”
Quả nhiên, Chu Nhã sau khi nghe được trên mặt không che giấu được ghen tị, ngoài miệng lại nói: “Thật hâm mộ chị Mộng Mộng, từ nhỏ muốn cái gì có cái đó, không giống em…”
“Hâm mộ không phải lý do để cô c ướp đồ của người khác.” Tôi lại chậm rãi nói.
Chu Nhã tức giận mở miệng: “Chị đây là có ý gì, tôi c ướp đồ của chị lúc nào?”
Nói xong Chu Nhã như nghĩ tới điều gì đó, chột dạ không nói lời nào, tôi cũng không để ý tới cô ta nữa.
Sau khi về nhà tôi tắm rửa xong đang chuẩn bị nghỉ ngơi, đột nhiên phát hiện mỹ phẩm dưỡng da trên bàn rửa mặt hình như bị người ta động qua.
Bình thường cửa phòng tôi đều khóa, chỉ có lúc ở nhà sẽ không khóa, hơn nữa tôi có chứng OCD, từ nhỏ đến lớn sắp xếp đồ đạc tôi đều dựa theo thói quen của mình, dì giúp việc trong nhà cũng biết nên bình thường sẽ không động vào đồ đạc của tôi.
Tôi mở nắp ra ngửi ngửi nhưng thật ra không có mùi lạ gì, tuy nhiên tôi vẫn không yên tâm, ai biết bên trong đã bị bỏ thứ gì, cũng không dám dùng nữa.
Từ sau khi Chu Nhã tới, tôi luôn cảm thấy bất an khi ở nhà, xem ra tôi phải nghĩ cách để cô ta nhanh chóng dọn đi mới được.
Chỉ là còn không đợi tôi hành động, chuyện Chu Nhã làm lại một lần nữa thay đổi tam quan của tôi.
19.
Kể từ khi phát hiện ra sản phẩm chăm sóc da của tôi đã bị động vào, tôi đã mua một camera nhỏ.
Camera đặt ở vị trí hành lang đối diện phòng tôi, như vậy nếu Chu Nhã len lén vào phòng tôi làm gì, tôi có thể biết được.
Sau khi lắp đặt xong camera, tôi để những món mỹ phẩm dưỡng da bị động qua trở về chỗ cũ. Sau khi sắp xếp thỏa đáng thì ngồi chờ cá mắc câu.
Mấy ngày kế tiếp tôi vẫn đến câu lạc bộ tập luyện, mà Chu Nhã chạy đến trường chúng tôi càng ngày càng chăm chỉ.
Mỗi lần không phải nói quên mang chìa khóa, thì chính là nói đưa đồ cho tôi.
Trò vặt của cô ta tôi cũng không vạch trần, thay vì không biết co ta đang âm mưu gì chi bằng đặt cô ta bên cạnh để dễ quan sát.
Lúc Chu Nhã ở câu lạc bộ, có đôi khi sẽ nói chuyện với Phùng Bảo, lúc Phùng Bảo không có ở đây sẽ chủ động làm quen với các thành viên khác.
Đợi đến ngày chính thức biểu diễn, tất cả tiết mục đều hoàn thành thuận lợi, bận rộn suốt một đêm cuối cùng cũng kết thúc, tôi chuẩn bị chờ Tri Viễn tới đón, tầm mắt dạo qua một vòng, nhìn thấy Chu Nhã ở bên cạnh Phùng Bảo không biết nói cái gì, vẻ mặt Phùng Bảo rất vui mừng.
Tôi rùng mình một cái đi đến chỗ bọn họ, Chu Nhã nhìn thấy tôi thì ngậm miệng, Phùng Bảo vội vàng vặn mở bình nước đưa vào tay tôi rồi nói: “Đêm nay mệt muốn chet đi được.”
“Bận rộn lâu như vậy cuối cùng cũng kết thúc, hai người đang nói chuyện gì vậy? Tôi nhận lấy chai nước uống một ngụm, làm như vô tình hỏi.
Phùng Bảo tùy ý mở miệng: “Chu Nhã khen tôi ăn mặc rất phong cách, hẹn tôi chiều ngày mai đi dạo phố, vừa hay ngày mai tôi cũng không có chuyện gì làm, Mộng Mộng cậu không phải cũng không có chuyện gì sao, chúng ta cùng đi thôi.”
Tôi quay đầu nhìn thoáng qua Chu Nhã, cô ta đang lén lút quan sát lễ phục tôi mặc hôm nay.
Chu Nhã rủ Phùng Bảo đi dạo phố, cũng không biết có âm mưu gì, vì thế tôi mở miệng: “Được, vừa lúc buổi biểu diễn kết thúc có thể thả lỏng một chút.”
Chu Nhã nghe thấy tôi cũng muốn đi, sắc mặt có chút khẩn trương, ngẩng đầu thấy tôi đang nhìn chằm chằm cô ta, lập tức nặn ra một khuôn mặt tươi cười nói: “Chị Mộng Mộng cũng có thể đi, thật sự là quá tốt.”
Tôi cười nhìn cô ta: “Chu Nhã, lại nói gần đây cô không có nhiều tiết học ở trường sao, cứ chạy đến chỗ tôi rồi chậm trễ việc học thì không tốt đâu.”
Chu Nhã nghe xong vội vàng giải thích: “Em là học xong mới tới tìm chị, hơn nữa trường học của em không có nhiều tiết, em ở trường học cũng không có bạn bè gì.”
Càng nói giọng cô ta càng nhỏ, đầu cúi thấp đến mức sắp không nhìn thấy. Nhìn dáng vẻ này của cô ta, trong lòng tôi cảm thấy khó chịu.
Phùng Bảo lại cười nói: “Này, có chuyện gì vậy? Emcó thời gian thì cứ tới đây tìm tụi chị chơi thôi, Chu Mộng bận rộn thì em tới tìm chị, chị Bảo sẽ dẫn em đi chơi.”
Nhìn Phùng Bảo vô tư vô tâm, tôi tức giận nhưng không thể nói gì, dù sao tôi cũng không nghĩ tới Chu Nhã sẽ lại xuất hiện bên cạnh tôi, cho nên chuyện trước đó cũng không nói với cô ấy.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetChu Nhã nghe xong ánh mắt sáng lên, do dự hỏi: “Thật sao, chị Phùng Bảo.”
Phùng Bảo gật đầu, Chu Nhã vẻ mặt vui mừng liếc mắt nhìn tôi một cái, trong ánh mắt còn mang theo một tia đắc ý.
20.
Đang nói thì Tri Viễn đi vào, Phùng Bảo gọi một tiếng “Lão Phương”, còn Chu Nhã ngượng ngùng gọi một tiếng, “Anh Tri Viễn”.
Phương Tri Viễn chỉ đáp lại một tiếng, sắc mặt có chút lãnh đạm, giống như không muốn nói quá nhiều với Chu Nhã.
Phương Tri Viễn hôm nay rất khác thường ngay cả người vô tư như Phùng Bảo cũng nhìn ra, rồi họ lại quay qua nhìn tôi, vẻ mặt nghi hoặc.
Hành vi của Chu Nhã nằm trong dự liệu của tôi, nhưng phản ứng của Tri Viễn khiến tôi cũng sinh ra nghi ngờ, chẳng lẽ giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì mà tôi không biết?
Trong lòng tôi vang lên hồi cảnh báo, ngoài mặt lại làm như không có việc gì đề xuất muốn về nhà.
Ngồi ở ghế lái phụ của Phương Tri Viễn, tâm tư tôi nặng nề, xuyên qua kính chiếu hậu tôi đánh giá Chu Nhã đang ngồi phía sau một chút, lúc này cô ta vô cùng yên tĩnh, cầm điện thoại di động trong tay không biết đang nói chuyện phiếm với ai, trong lúc chờ đèn đỏ Phương Tri Viễn kéo tay tôi một chút, nhẹ giọng hỏi: “Mộng Mộng, hôm nay có mệt không?”
Tôi chuẩn bị thử phản ứng của Chu Nhã một chút, giả vờ làm nũng mở miệng: “Mệt chet đi được, nhưng nếu đồng chí Phương ôm một cái sẽ hết mệt ngay.”
Ánh mắt tôi chú ý đến phản ứng của Chu Nhã, quả nhiên khi Chu Nhã nghe thấy lời tôi nói đã bắt đầu ngồi không yên, đột nhiên ngẩng đầu lên lại phát hiện tôi đang nhìn cô ta, cô ta đành phải xấu hổ mở miệng: “Chị Mộng Mộng, tình cảm của chị với anh Tri Viễn thật tốt…”
Tôi nở nụ cười dịu dàng rồi nói: “Tình cảm giữa tôi và bạn trai tốt không phải là điều rất bình thường sao?”
Chu Nhã nhìn thoáng qua hai tay chúng tôi đan vào nhau, không yên lòng nói qua loa hai câu, mà Tri Viễn chỉ nhìn Chu Nhã một cái rồi không nói gì tiếp tục lái xe.
Thông qua phản ứng của hai người bọn họ, tôi càng thêm xác định suy đoán trong lòng mình, chắc chắn giữa Tri Viễn và Chu Nhã nhất định có chuyện gì đó!
Sau khi về đến nhà rửa mặt xong, tôi cố ý ở phòng khách trò chuyện với ba mẹ một lúc, Chu Nhã lấy cớ mệt mỏi đi lên lầu.
Khoảng 20 phút sau tôi cũng trở về phòng, mở thiết bị theo dõi, kiểm tra camera hôm nay, quả nhiên Chu Nhã đã vào phòng tôi!
Chu Nhã trong video lén lút nhìn quanh phòng tôi một vòng, sau đó mở cửa vào phòng ngủ của tôi.
Hai phút sau lại nhanh chóng rời đi.
Sau khi tắt video, tôi nhìn quanh phòng đánh giá một chút, sau đó đi tới phòng vệ sinh, quả nhiên nhìn thấy mỹ phẩm dưỡng da lại bị người ta động qua.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi cẩn thận thu dọn những mỹ phẩm dưỡng da này, tìm thời gian đi kiểm tra một chút, nếu thật sự đúng như tôi nghĩ, Chu Nhã sẽ gặp rắc rối lớn.
21.
Sáng hôm sau trường học không có tiết, tôi đến công ty tìm Phương Tri Viễn, nhưng trước đó không nói cho anh ấy biết, chuẩn bị cho anh ấy một niềm vui bất ngờ.
Tôi thường đến đây tìm anh ấy, vào văn phòng thư ký nói anh ấy đang họp, bảo tôi chờ một chút.
Ba mẹ Phương Tri Viễn đã sớm để cho anh ấy tiếp xúc với công việc của công ty, hơn nữa anh ấy còn là “Thái tử” của xí nghiệp, cho nên anh ấy cũng có văn phòng riêng.
Thư ký mang cho tôi một ly nước, sau đó đi ra ngoài tiếp tục làm việc, tôi đợi không bao lâu thì bọn họ đã kết thúc cuộc họp.
Phương Tri Viễn đi vào nhìn thấy tôi thì ngạc nhiên: “Mộng Mộng, sao em lại tới đây, cũng không nói một tiếng, chắc đợi lâu rồi phải không?”
Tôi mở miệng nói: “Không có, em vừa tới không lâu, muốn tạo cho anh một niềm vui bất ngờ.”
Phương Tri Viễn nghe xong ôm tôi một cái: “Mộng Mộng, em chờ anh một lát. Anh vẫn còn một số việc chưa làm xong, sẽ xong ngay thôi.”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc làm việc của anh ấy, tôi đột nhiên nhớ tới lần trước gặp mặt anh ấy luôn tỏ ra lạnh nhạt với Chu Nhã, muốn thăm dò anh ấy một chút vì vậy làm bộ lơ đãng hỏi: “Tối nay Chu Nhã ở nhà một mình, có muốn gọi cô ấy đến cùng ăn cơm tối không?”
Phương Tri Viễn nghe tên Chu Nhã thì nhíu mày, do dự nói: “Không cần đâu, hơn nữa… Mộng Mộng, em họ của em không đơn giản.”
Nói xong anh ấy ngẩng đầu nhìn tôi. Tôi hỏi theo lời anh: “Sao đột nhiên lại nói như vậy?”
Sắc mặt Tri Viễn có chút rối rắm, nhưng vẫn mở miệng nói: “Anh đã sớm muốn nói với em, nhưng không biết phải mở miệng như thế nào…… Lần trước gặp cô ta ở cổng trường, cô ta nói sợ sau này tìm không thấy em, liền thêm wechat của anh. Anh vốn cũng không nghĩ nhiều, sau đó mới phát hiện mục đích của cô ta không thuần khiết.”
Nói xong Tri Viễn lấy di động ra tìm nhật ký nói chuyện với Chu Nhã đưa tới trước mặt tôi. Lịch sử nói chuyện phiếm ít ỏi mấy cái, đều là Chu Nhã gửi.
Ngay từ đầu, Chu Nhã chỉ hỏi han ân cần, giọng điệu coi như bình thường. Nhưng càng về sau, Chu Nhã hẳn là không kiềm chế được, lời nói càng ngày càng rõ ràng.
Đỉnh điểm là vào tối hôm qua, tim tôi hẫng một nhịp, tôi nhìn thấy tấm ảnh Chu Nhã gửi cho Phương Tri Viễn.
Chu Nhã mặc một chiếc váy ren, dây áo trên vai bị kéo xuống một nửa, lộ ra một mảng da thịt lớn trên ngực. Còn có một số ảnh lộ chân, ảnh tự sướng eo A4.
Gửi ảnh xong Chu Nhã còn hỏi Tri Viễn vì sao không trả lời cô ta. Nhìn lại lịch sử tin nhắn, cảm xúc trong tôi lẫn lộn.
Một mặt là vì tôi cảm thấy khiếp sợ trước hành vi của Chu Nhã, một mặt là vì chán ghét cô ta.
Tôi không muốn Chu Nhã khiến hai chúng tôi ngột ngạt, cho nên chỉ nói sơ qua với Phương Tri Viễn khúc mắc lúc trước của hai chúng tôi.
Phương Tri Viễn cũng cảm thấy kinh ngạc vì sự vô sỉ của Chu Nhã, bạn bè và những người quen biết bên cạnh anh, chưa bao giờ thấy qua một cô gái nào như vậy.
Anh ấy nói dù tôi có làm gì, anh ấy cũng sẽ ủng hộ tôi.
Những hành vi bỉ ổi của Chu Nhã đã tiêu hao tất cả kiên nhẫn của tôi, tôi muốn cô ta hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của tôi.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.