Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 5

11:19 chiều – 28/10/2024

15.

Tuần đầu tiên Chu Nhã vào ở nhà tôi, ngược lại rất yên tĩnh, mỗi ngày ngoại trừ lúc ăn cơm có thể nhìn thấy cô ta, thời gian còn lại không phải ra ngoài thì là ở trong phòng, mẹ tôi cũng để ý đến cô ta, bình thường chỉ bảo dì giúp việc trong nhà chú ý đến cô ta một chút.

Nhưng với hiểu biết của tôi về Chu Nhã, cô ta tuyệt đối sẽ gây chuyện. Quả nhiên, không bao lâu, cô ta đã lộ ra cái đuôi hồ ly của mình.

Hôm nay là ngày nghỉ, trường học không có tiết nên mẹ đưa tôi đến công ty để tôi làm quen trước.

Sáng sớm cả nhà chúng tôi ngồi ở trên bàn cơm ăn sáng, Chu Nhã chậm rãi xuống lầu, nhanh chóng nhìn tôi một cái, lại như không có việc gì ngồi xuống.

Tôi và mẹ đều không nói chuyện, ba tôi nhìn thấy cô ta, cười hỏi cô ta gần đây ngủ có ngon không, có chỗ nào không quen hay không.

“Chú tư, con ngủ rất ngon, dì giúp việc làm cơm ăn rất ngon, không giống trước kia khi con còn ở nhà, cơm cũng ăn không đủ no.” Chu Nhã ngoan ngoãn trả lời.

Nghe nói như thế mẹ tôi nhíu mày, tuy rằng chú thím năm thiên vị Chu Ba, nhưng cũng không có chuyện bỏ đói Chu Nhã, nhưng mẹ tôi cũng không nói thêm gì chỉ nói: “Ở quen là tốt rồi, muốn ăn cái gì thì nói với dì giúp việc.”

Chu Nhã mỉm cười: “Biết rồi ạ, cám ơn thím Tư. Đúng rồi, ngày đó con rời nhà quá gấp gáp, cũng không mang theo quần áo gì, bộ quần áo này con đã mặc mấy ngày rồi…” Chu Nhã càng nói càng nhỏ giọng.

Ba tôi bỏ đũa xuống nói tiếp: “Không sao, Mộng Mộng nhà ta có không ít quần áo, trước mắt con cứ tìm hai bộ thay đổi mặc…”

Mẹ tôi nghe xong trừng mắt nhìn ba tôi một cái, sau đó nói: “Sao có thể để cho Chu Nhã mặc quần áo của Mộng Mộng mặc chứ, hôm nay vừa hay là ngày nghỉ, con có thể cùng bạn ra ngoài dạo phố mua hai bộ.”

Chu Nhã nghe thấy mẹ tôi nói vội vàng đáp lại: “Không sao đâu thím tư, con mặc đồ của chị Mộng Mộng là được rồi!”

Lúc này tôi ung dung mở miệng: “Thật ngại quá, chị thích sạch sẽ, không thích người khác mặc quần áo của chị, Chu Nhã, em tự mua đi.”

Nói xong tôi không quan tâm sự tức giận ẩn giấu trong mắt Chu Nhã, cũng không nhìn cô ta, đứng dậy đi lên lầu.

Hai ngày nay tôi luôn phòng bị với cô ta, mỗi lần ra ngoài đều khóa phòng và phòng thay đồ lại, Chu Nhã không có cơ hội lợi dụng nên mới nhắc tới chuyện này trên bàn cơm.

16.

Buổi chiều ba tôi còn chưa tan tầm, tôi và mẹ từ công ty trở về, nhìn thấy Chu Nhã ngồi trong phòng khách, trên sô pha đặt mấy túi đồ mua sắm, tôi cũng không để ý đến cô ta, chuẩn bị lên lầu thay quần áo.

Một lát sau tôi xuống lầu nói với mẹ một tiếng, buổi tối phải đi hẹn hò với Phương Tri Viễn, không cần chờ cơm tôi.

Chu Nhã trợn mắt nhìn tôi từ trên lầu đi xuống.

Vì đi hẹn hò,tôi mặc một chiếc váy lụa màu xanh đậm. Nước da của tôi trắng nên màu xanh lá cây lại càng khiến tôi trông sành điệu hơn, đeo thêm một đôi khuyên tai kim cương, trên tay thì xách chiếc túi Hermes hàng limited.

Chu Nhã liếc nhìn túi mua sắm trên sô pha, sắc mặt khó coi.

Khi nghe tôi muốn đi hẹn hò, Chu Nhã lập tức thay một bộ mặt tươi cười hỏi tôi: “Chị Mộng Mộng, chị có bạn trai rồi à?”

Tôi lạnh nhạt “Ừ” một tiếng, cầm lấy chìa khóa xe rồi đi ra ngoài, còn chưa kịp quay đầu lại đã nghe thấy tiếng Chu Nhã tức giận giậm chân.

Chu Nhã à, không phải cô nhất quyết muốn ở lại nhà tôi sao, vậy tôi sẽ khiến cô ghen tị, thèm thuồng đến chet.

Chín giờ tối, tôi và Tri Viễn ăn cơm xem phim xong, anh nhất định muốn đưa tôi về nhà, tôi cũng không lái xe, hưởng thụ sự phục vụ chu đáo của bạn trai.

Lúc sắp đến cửa nhà, từ phía xa tôi đã nhìn thấy bóng dáng Chu Nhã lắc lư ở cửa. Xe vừa dừng hẳn, còn chưa đợi tôi xuống xe, Chu Nhã đã chạy chậm tới đánh giá Tri Viễn.

Sau đó nhìn chúng tôi dịu dàng nói: ” Chị Mộng Mộng, chị về rồi sao? Em sợ buổi tối chị uống rượu về muộn nên cứ đứng đây chờ chị. Đây là bạn trai của chị à?”

Nói xong cô ta nở nụ cười tiêu chuẩn của tiểu bạch hoa, vuốt tóc nói với Phương Tri Viễn: “Xin chào, em là em họ Chu Nhã của chị Mộng Mộng, cám ơn anh đã đưa chị Mộng Mộng về.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Phương Tri Viễn cũng không biết chuyện giữa tôi và Chu Nhã, vì thế cười trả lời: “Xin chào, tôi là Phương Tri Viễn, hai người mau vào nhà đi, tôi cũng về đây.”

Chu Nhã nghe xong không đợi tôi mở miệng lại nói tiếp: “Được, anh Tri Viễn, anh đi đường nhớ chú ý an toàn.”

Tri Viễn cười nhìn tôi một cái gật gật đầu rời đi, sau khi xe lái đi, Chu Nhã vẫn luôn nhìn về phía anh ấy rời đi.

Tôi nghiêng người tới gần cô ta: “Làm sao vậy? Bạn trai tôi đẹp lắm phải không? Khiến cô lưu luyến mãi à?”

Cơ thể Chu Nhã cứng đờ, xoay người xấu hổ mở miệng: “Chị Mộng Mộng, đừng nói giỡn, em biết chị vẫn trách em, nhưng em thật sự không có ý gì khác…”

Tôi không muốn nghe Chu Nhã giải thích, nở nụ cười rồi rời đi.

17.

Cuối tuần trôi qua rất nhanh, tôi lại bắt đầu cuộc sống mỗi ngày đến trường học.

Gần đây câu lạc bộ có hoạt động, cho nên ngoại trừ đi học, đến công ty tôi chỉ ngâm mình trong câu lạc bộ, câu lạc bộ của chúng tôi là câu lạc bộ giao hưởng nổi tiếng nhất trong trường học, chủ yếu là một nhóm học sinh biết chơi nhạc cụ tụ tập cùng một chỗ tập luyện biểu diễn.

Tôi vì có năng lực quản lý nổi bật, hơn nữa kỹ năng đàn violin và đàn dương cầm cực kỳ xuất sắc, cho nên mới chỉ tham gia một năm đã trở thành phó đoàn trưởng.

Cuộc sống bận rộn mấy ngày nay ở trường học khiến tôi không chú ý đến Chu Nhã, nhưng không ngờ Chu Nhã lại tìm được trường học của tôi.

Hôm đó, tôi đang kiểm tra đối chiếu danh sách chương trình trong câu lạc bộ, Phùng Bảo, bạn thân cùng câu lạc bộ thần bí ghé vào tai tôi nói: “Cậu và lão Phương nhà cậu gần đây thế nào?”

Tôi cầm danh sách chương trình, không hiểu chuyện gì liếc nhìn cô ấy một cái rồi nói: “Rất tốt, chỉ là hai ngày nay tôi có chút bận rộn, không để ý đến anh ấy.”

Tôi thấy ánh mặt Phùng Bảo lóe lên rồi hỏi tiếp: “Làm sao vậy?”

Phùng Bảo nhỏ giọng nói: “Vừa rồi trên đường tới đây, tôi thấy Phương Tri Viễn đi cùng một nữ sinh, nữ sinh kia tôi chưa từng thấy qua.”

Tôi nghe xong thì trầm tư một hồi, suy nghĩ một chút mới biết bên cạnh Tri Viễn cũng không có bạn bè khác phái nào tôi không biết.

Phùng Bảo nhìn tôi trầm mặc lại lập tức nói tiếp: “Ai da, nói không chừng là họ hàng nhà lão Phương, tôi cảm giác cậu ta không giống loại người như vậy, có thể là tôi nhìn lầm rồi…”

Đang nói, tôi nhìn thấy Phương Tri Viễn đi vào, phía sau còn có… Chu Nhã?

Không đợi tôi nói chuyện, Tri Viễn đã đi tới nhìn tôi một cái quan tâm hỏi: “Mộng Mộng, sao sắc mặt em lại kém như vậy. Đúng rồi, em họ em vừa rồi tới trường học tìm em nhưng không tìm được em, vừa đúng lúc anh đụng phải cô ấy, nên dẫn theo cô ấy tới đây.”

Nghe anh ấy giải thích lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Chu Nhã phía sau Phương Tri Viễn nói: “Sao cô lại đột nhiên tới trường học tìm tôi?”

Chu Nhã lại bày ra bộ dáng tiểu bạch hoa, vừa cúi đầu mở miệng vừa trốn về phía sau Phương Tri Viễn: “Chị Mộng Mộng, em quên mang chìa khóa, trong nhà lại không có ai, dì giúp việc thì đi mua thức ăn… Em đợi nửa ngày cũng không có ai trở về, đành phải tới tìm chị…”

Người trong nhà không muốn cho Chu Nhã ở lâu nên không ghi lại dấu vân tay của cô ta, cô ta nói không mang theo chìa khóa cũng có khả năng.

Phùng Bảo vừa nghe là em gái tôi, lập tức nhìn Chu Nhã nở nụ cười nói: “Hi, thì ra là em gái cậu, suýt chút nữa gây ra hiểu lầm rồi. Chị là bạn thân của chị Mộng Mộng của em – Phùng Bảo, hai tụi chị mỗi ngày luôn dính lấy nhau, lần sau em không tìm được cậu ấy thì cứ trực tiếp tới tìm chị.”

Chỉ thấy Chu Nhã lặng lẽ quan sát cách ăn mặc của Phùng Bảo, ngượng ngùng nở nụ cười đặc trưng: “Chị Phùng Bảo, xin chào, em là Chu Nhã, chị gọi em là Nhã Nhã là được.”

Phùng Bảo cũng là một ohus nhị đại điển hình, ba mẹ đều có công ty, tính tình cô ấy lại vô tư, hai chúng tôi là không đánh không quen biết, lúc mới gặp nhìn nhau không chỗ nào vừa mắt, sau đó không nghĩ tới lại trở thành bạn thân của nhau.

Lúc này tôi nhìn thấy Chu Nhã đứng bên cạnh Phương Tri Viễn và Phùng Bảo cười tươi như hoa, thấy rất phiền lòng nhưng không hiện ra mặt, lấy chìa khóa từ trong túi ra, giọng điệu không tính là tốt lắm nói: “Chìa khóa đây, bên tôi không biết mấy giờ mới kết thúc, cô về nhà trước đi.”

Chu Nhã lại điềm đạm đáng yêu mở miệng: “Chị Mộng Mộng, em muốn chờ chị cùng về nhà, có được không? Trong nhà không có ai, em về một mình cũng thấy buồn.”

Tôi cũng không muốn gây khó xử cho mọi người, chỉ nói một câu “Tùy cô” rồi quay người tiếp tục tập luyện.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận