Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

9:01 chiều – 28/10/2024

(1)

Khi đại dịch Zombie bùng phát, tôi đang ở trung tâm thương mại mua quần áo, đột nhiên đám đông náo loạn, khắp nơi đều là tiếng la hét thảm thiết.

Tôi thò đầu ra ngoài nhìn, sợ đến mức tim tôi thắt lại, suýt thì không thở được.

Rất nhiều quái vật mặt xanh xao, mọc ra răng nanh, toàn thân đầy máu đang điên cuồng đuổi theo mọi người.

Có chút giống như Zombie trong phim!

Tất cả mọi người đều la hét chạy loạn xạ, tôi sợ đến mức tim đập thình thịch, chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã theo đám đông chạy về phía lối thoát hiểm.

Nhưng không may là hôm nay tôi đi giày cao gót, chưa chạy được bao xa thì bị một người đàn ông va mạnh vào, trẹo chân.

Lần này thì xong đời rồi!

Tôi hoảng hốt trốn trong đám đông chui vào một quầy đồ dùng cho mẹ và bé. Nơi này hiện tại không có một ai, chỉ có một chiếc xe đẩy em bé, có lẽ là không kịp đẩy đi nên bị bỏ lại ở đây.

Tôi còn chưa kịp thở một ngụm, thì tiếng khóc của một đứa trẻ đột nhiên vang lên.

Tôi kinh ngạc nhìn chằm chằm vào chiếc xe đẩy, người mẹ nào mà nhẫn tâm đến mức bỏ con mình lại để chạy trốn chứ!

Nhưng bây giờ tôi cũng không có thời gian để quan tâm đến nó, tôi không phải thánh mẫu, bây giờ vẫn nên chạy trốn là chính.

Nhìn ra bên ngoài cửa hàng ồn ào, tôi suy nghĩ xem làm thế nào để chạy ra khỏi trung tâm thương mại này và về nhà trốn.

Tôi quan sát một chút, trong mắt của Zombie chỉ có lòng trắng mà không có tròng đen, vì vậy có vẻ như chúng không nhìn thấy. Nhưng chúng lại có thể xác định rõ ràng vị trí của con người.

Nhớ lại bộ phim về Zombie mà tôi đã xem trước đây, tôi đoán rằng chúng dựa vào thính giác và khứu giác để phân biệt nơi nào có người sống.

Như vậy, nếu tôi ở đây yên lặng không phát ra tiếng động, đợi đến khi Zombie đuổi theo đám đông chạy ra ngoài, tôi sẽ lén lút tránh chúng chạy về nhà cũng không muộn.

Ngay khi tôi đang tính toán cẩn thận, tiếng khóc của đứa trẻ trong xe đẩy lại càng lúc càng lớn.

Như vậy chẳng phải sẽ thu hút hết Zombie đến đây sao!

Tôi do dự một chút, vẫn không nhịn được mà lê chân đau đến bên cạnh xe đẩy.

Phải nói rằng! Đứa trẻ này trông thật xinh đẹp!

Mặc dù nó nhắm mắt khóc rất to nhưng trắng trẻo mịn màng, mũi nhỏ nhỏ, miệng đỏ hồng, dễ thương đến mức khiến tôi tan chảy.

Tình mẫu tử trong tôi bỗng trào dâng, vội đưa tay ôm nó vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ dành.

“Ngoan nào, bảo bối ngoan nào.”

Nó dần dần im lặng, chỉ còn lại tiếng nức nở nhẹ.

Tôi vừa định khen nó thật ngoan thì cảm thấy cổ mình hơi ẩm ướt, có hai cánh môi nhỏ dán lên.

Lúc đầu tôi tưởng nó đói muốn bú sữa nhưng nó càng lúc càng dùng sức, dần dần cổ tôi hơi đau.

Tôi nghi ngờ ngẩng đầu ra sau, tránh xa miệng nó.

Nó không hài lòng bĩu môi, sau đó “A ba a ba.” gọi tôi.

Nhìn một cái, suýt chút nữa thì tôi sợ chết khiếp!

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ như máu của nó, sợ đến mức tay run lên, muốn trực tiếp ném nó ra ngoài.

Bảo bối, sao con không nói sớm với mẹ là con là một tiểu Zombie chứ?!

(2)

Tôi có chút phiền!

Chủ yếu là vì tiểu Zombie này cứ muốn cắn tôi, may là nó chưa mọc răng, nếu không thì giờ này tôi đã thành Zombie rồi.

Tôi hơi muốn ném nó đi!

Nhưng tôi vừa phát hiện ra một chuyện không thể tin được!

Sau khi tôi ôm tiểu Zombie, đám Zombie phát hiện ra tôi nhưng lại không dám đến cắn tôi.

Rõ ràng là chúng đã lần theo tiếng động đến trước mặt tôi, tôi còn có thể nhìn rõ hàm răng nanh vàng khè của chúng nhưng tiểu Zombie vừa khóc thì chúng như bị chấn động, sợ hãi ôm đầu chạy tán loạn, chẳng mấy chốc đã chạy xa.

Tôi nhíu mày, xem ra tiểu Zombie này có lai lịch.

Khi nó nhắm mắt thì trông giống hệt người bình thường, trắng trẻo hồng hào, khiến người ta không nhịn được muốn véo một cái.

Chỉ khi nó mở đôi mắt đỏ như máu thì mới phát hiện ra sự bất thường của nó.

Hơn nữa trong miệng nó cũng không mọc răng nanh, chỉ có những chiếc răng sữa mới nhú lên ở độ tuổi này, rất cùn.

Cơ thể nó cũng không cứng đờ, ôm vào mềm mại.

Tôi đưa ra kết luận, nó chắc chắn không phải là một con Zombie bình thường.

Nhưng lúc này tình hình cấp bách, tôi cũng không có thời gian để nghiên cứu xem nó rốt cuộc là thế nào.

Tôi vừa ôm nó để nó hút cổ mình, vừa xông vào đám Zombie.

Xông vào đám đông là không được, ở đó có quá nhiều người, dễ xảy ra tình trạng giẫm đạp.

Còn đám Zombie thì khác, tiểu Zombie vừa đi qua, chúng liền sợ hãi nhường ra một con đường sáng sủa, không tốn chút sức lực nào đã giúp tôi tìm thấy một lối thoát hiểm trống trải.

Sau đó tôi cứ thế xông đến nơi có nhiều Zombie, người khác tưởng tôi điên rồi nhưng tôi lại thầm mừng thầm!

Trời không phụ lòng người!

Trên đường đi không gặp phải trở ngại gì đã về đến nhà.

Đợi đến khi tôi khóa cửa và nằm dài trên ghế sofa, tiểu Zombie cũng không hút cổ tôi nữa, nó tò mò mở đôi mắt đỏ nhìn quanh.

“A ba a ba!”

Miệng nó vì hút tôi quá mạnh nên có chút sưng vểnh lên, mũm mĩm hồng hồng, khiến tôi không nhịn được mà véo nhẹ má nó.

Lúc đầu tôi định hôn nó nhưng không biết vi-rút Zombie lây lan như thế nào, tôi đành nhịn.

Nó tò mò nhìn tôi, sau đó ” ha ha ha” cười nhẹ. Nụ cười ngốc nghếch này của nó khiến tôi như muốn tan chảy!

Tôi lập tức đưa ra quyết định! Zombie nhỏ, tôi nhất định sẽ đưa bé đi tìm mẹ của bé!

(3)

Cứ như vậy, tiểu Zombie theo tôi về nhà.

Tôi không có thói quen tích trữ đồ nên đồ dự trữ trong nhà tôi không nhiều, chỉ đủ dùng cho một mình tôi trong một tuần.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

May mà có tiểu Zombie, thấy nó là đám Zombie đều muốn chạy.

Tôi ôm nó ra ngoài càn quét siêu thị gần khu nhà mấy lần, cướp được rất nhiều đồ, đủ dùng cho tôi trong vài tháng.

Tiểu Zombie cũng dễ nuôi, đồ ăn của người nó không ăn, sữa bột cũng không uống.

Ngoài việc mỗi ngày phải nằm trên người tôi bú cổ một lúc, còn lại nó đều ngoan ngoãn xem phim hoạt hình tôi mở cho nó.

Nó chưa biết đi nhưng đã biết ngồi.

Mỗi ngày đều ngoan ngoãn ôm một cái IPAD, xem rất say sưa.

Tôi cũng không quan tâm việc xem tivi nhiều sẽ ảnh hưởng đến thị lực của trẻ con, mắt nó đã như vậy rồi, có ảnh hưởng cũng chẳng ảnh hưởng được đến đâu.

Nó thích nhất là xem Chú hổ con.

Mỗi lần tôi đến xem nó, nó đều đột nhiên dang rộng hai tay, sau đó “Oa.” một tiếng, muốn dọa tôi.

Tôi giả vờ bị dọa lùi lại hai bước, nó sẽ cười “Ha ha ha.” rất vui vẻ.

Nói chung, cuộc sống tận thế như vậy có vẻ cũng không tệ.

Có ăn có uống, không sợ Zombie đến cắn tôi, còn có một tiểu Zombie làm bạn giải khuây, cho tôi thỏa mãn được cơn nghiện nuôi con.

Cứ như vậy, một tuần bình lặng trôi qua.

Hôm nay tôi thức dậy, tiểu Zombie vẫn ngủ ngon lành bên cạnh tôi.

Tôi uống một cốc sữa bò, nhìn khuôn mặt dễ thương khi ngủ của nó mà chìm vào suy tư. Gần đây răng của tiểu Zombie mọc hơi nhanh, lúc nó cắn cổ tôi tuy chưa cắn rách nhưng đã hơi đau.

Có tiểu Zombie ở bên quả thật không tệ, nhưng tiểu Zombie này rõ ràng khác biệt, lai lịch rất lớn. Cũng không biết cha mẹ nó bây giờ thế nào, nếu là hai con đại Zombie thì không ổn rồi.

Tóm lại, tôi vẫn nên chủ động đi tìm cha mẹ của tiểu Zombie để trả lại tiểu Zombie cho họ thì an toàn hơn.

Nhưng làm sao để tìm họ đây?

Tôi gãi đầu, chìm vào đau khổ.

Tôi chưa kịp đau khổ bao lâu thì tiểu Zombie đã tỉnh.

“A ba a ba!”

Nó dang rộng hai tay muốn tôi bế.

Tôi theo thói quen ôm nó vào lòng, đưa cổ đến bên miệng nó, nó “tặc tặc.” bú cổ tôi rồi lại ngoan ngoãn.

Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng nó suy nghĩ đối sách.

Đúng lúc tôi đi vòng quanh nhà đến vòng thứ năm thì loa phát thanh của khu nhà dưới lầu đột nhiên vang lên.

“Các cư dân may mắn sống sót xin lưu ý! Vừa phát hiện ra bóng dáng của Zombie vương ở khu Long Duyệt Hoa Viên phía đông thành phố, mong mọi người cố gắng tránh đến khu vực đó, chờ chính phủ giải cứu!”

Chết tiệt! Zombie vương!

Tôi cúi đầu nhìn tiểu Zombie vẫn đang “Tặc tặc”, trong mắt bùng lên ngọn lửa hừng hực.

Bảo bối, tôi biết đi đâu tìm cha mẹ của bé rồi!

(4)

Khu Long Duyệt Hoa Viên là khu biệt thự cao cấp nhất thành phố chúng tôi, những người sống ở đây đều là quan chức và người giàu có.

Tôi lái xe quen đường đến cổng tiểu khu, nhìn chằm chằm vào cây hoa hòe vẫn đang rung rinh mà nghiến răng.

Hai năm trước, tôi đã thề sẽ không bao giờ bước chân vào đây nữa nhưng hôm nay tôi nhất định phải nuốt lời.

Tôi liếc nhìn tiểu Zombie ngoan ngoãn ngồi trên ghế an toàn nhìn quanh, hạ quyết tâm xuống xe bế nó ra.

Nó ngoan ngoãn vòng tay nhỏ ôm cổ tôi. Hôm nay nó đã bú cổ đủ rồi, bây giờ không còn hứng thú với cổ tôi nữa, thay vào đó nó quay đầu nhìn quanh, chăm chú nhìn môi trường mới.

Khu nhà này có diện tích rất lớn, mỗi biệt thự có diện tích khoảng tám, chín trăm mét vuông và cách nhau rất xa.

Ban đầu tôi cũng định lái xe vào nhưng không hiểu sao cổng lớn của khu nhà lại nguyên vẹn, đóng chặt.

Chỉ có cánh cửa nhỏ ở phòng bảo vệ mở hé, có lẽ là lúc chạy trốn không chú ý.

Vì vậy, tôi chỉ có thể bế tiểu Zombie đi bộ vào trong.

Khu nhà này còn có nhiều điều kỳ lạ hơn thế.

Cả khu nhà yên tĩnh đến lạ, rõ ràng là nơi nổi tiếng với cây xanh nhưng vào mùa hè này, tiếng côn trùng kêu cũng không có, càng không nói đến tiếng người.

Hơn nữa, cửa nhỏ của khu nhà mở toang nhưng trong khu nhà lại không thấy một con Zombie nào đi lang thang.

Nơi đây giống như một tòa thành trống, càng đi vào trong, tôi càng hoảng sợ.

May mà tiểu Zombie vẫn luôn “A ba a ba.” trong lòng tôi, khiến tôi không đến nỗi phải bỏ chạy.

Nhưng nơi này quá lớn, tôi đã đi đến mức toàn thân đổ mồ hôi, chân run rẩy nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng một con Zombie nào, vậy thì phải đi đâu để tìm Zombie vương trong truyền thuyết đây?

Tôi còn chưa kịp than thở xong thì tiểu Zombie đột nhiên phấn khích lên.

“Ba ba, ba ba!”

Ba ba?

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía trước, trong nháy mắt hóa đá tại chỗ.

Sao tôi lại đi đến trước cửa nhà Tống Dục rồi, cái thói quen chết tiệt này!

Quan trọng là, người mà tiểu Zombie phấn khích gọi là ba ba, không phải là Tống Dục chính hiệu đang đứng trước cửa biệt thự, tay đút túi, lạnh lùng nhìn chúng tôi chứ?!

Tôi nhìn tiểu Zombie, rồi lại nhìn Tống Dục toàn thân tỏa ra hơi lạnh. Phải nói là, hai người này giống như đúc ra từ một khuôn vậy.

Cùng một làn da trắng nõn, sống mũi cao, đôi môi mỏng đỏ và đôi mắt phượng đỏ máu kỳ lạ giống hệt nhau.

Tôi tính nhẩm, tiểu Zombie bây giờ khoảng mười một tháng tuổi. Mà tôi và Tống Dục đã chia tay hai năm trước, cộng thêm thời gian mang thai, tên khốn này vậy mà dám nhanh quên tôi như vậy!

Quả nhiên cảnh tượng tôi nhìn thấy lúc đó là thật!

Một bụng lửa giận trong nháy mắt xông lên đỉnh đầu, tức đến nỗi tôi suýt nữa trực tiếp ném tiểu Zombie trong lòng ra ngoài.

Tôi còn giúp tiểu Zombie tìm mẹ, đúng là một kẻ ngốc to xác!

Tôi liếc mắt như dao bắn về phía Tống Dục, không ngờ Tống Dục còn ngang nhiên nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt còn lạnh hơn cả tôi!

Khiến tôi không nhịn được, hét về phía anh ta: “Dẫn con trai Zombie của anh đi, cút hết cho tôi! Cút! Cút! Cút!”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận