Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 4

8:56 chiều – 28/10/2024

10

Tôi lại không phản cảm lắm với việc cưỡng chế hẹn hò.

Bởi vì từ khi bị trói buộc với hệ thống đến nay, tôi đã hai năm không ngồi xuống và ăn một bữa cơm đàng hoàng tử tế rồi.

Nhưng mà, đối tượng hẹn hò của tôi là máy bay chiến đấu kỳ lạ.

Một người đàn ông có đủ các đặc điểm dầu mỡ tập hợp lại một chỗ như rất bình thường nhưng lại tự tin quá mức, keo kiệt, con trai yêu của mẹ, chủ nghĩa phụ hệ, ghét nữ… – Khâu Kiện.

Rõ ràng là anh ta cứ quấn chặt lấy tôi, nhưng trong lời nói chỗ nào cũng hạ thấp tôi, làm cho tôi sinh ra một loại ảo giác không xứng với anh ta.

Tôi gọi một cái hamburger thịt bò, đã bị anh ta nói là loại con gái ham tiền.

Sau đó chia tiền ăn cơm với anh ta, anh ta hận không thể đếm rõ ràng cho tôi cả từ khăn giấy đến từng hạt cơm, tuyệt đối không để uổng phí một đồng tiền nào.

Lúc mới bắt đầu, tôi vì để được ăn cơm đàng hoàng tử tế nên tự động lọc bỏ ngôn từ hôi thối của anh ta.

Dần dần, anh ta càng ngày càng không ngon miệng nữa, rốt cuộc tôi cũng không nhịn được nữa.

Vừa đúng lúc, hệ thống bắt đầu chủ động đưa ra nhiệm vụ học tập mỗi ngày cho tôi.

Căn cứ vào kinh nghiệm trước kia của tôi, chắc hẳn là gần đây Đường Tinh Tinh có nhu cầu về mặt này.

Gần đây hình như vì muốn lấy lòng mẹ Lục Hạo, nó luôn đi theo con đường trí thức.

Làm sao tôi có thể để cho nó được như ý nguyện chứ?

Tôi cất hết sách trong nhà đi.

Mở máy tính ra, tìm ra một đống ngôn từ mắng chửi người khác ăn nói lập dị, kỳ quặc, cử chỉ khó hiểu, còn có bách khoa toàn thư nói tục mà nhìn nhiều còn khiến người ta phải rửa mắt.

Nếu là tôi của trước kia, tuyệt đối sẽ không liếc mắt nhìn những thứ này một cái.

Nhưng từ sau khi luyện tập bò sát trong u tối, trạng thái tinh thần cả người tôi đều rực rỡ hẳn lên.

Tôi học thuộc từng chữ trong tài liệu tải xuống suốt đêm.

Sau đó dần dần ngấm dần, tri thức cao nhã từng học trước đây hình như đã bị gạt ra khỏi đầu óc.

Em gái yêu quý, chúng ta hãy cùng nhau buông bỏ tố chất của một con người, hưởng thụ cuộc sống thiếu đạo đức nhé.

11

Ngày hôm sau, lại là một ngày bị hệ thống cưỡng chế hẹn hò với Khâu Kiện.

Lúc trước tôi đã nói với anh ta đừng tìm tôi nữa.

Anh ta lại cong khóe môi, vẻ mặt tự tin nói tôi chơi trò lạt mềm buộc chặt với anh ta.

Hôm nay, tôi quyết định thoát khỏi anh ta hoàn toàn.

Tôi thay một bộ đồ mộc mạc lúc trước, tìm được túi xách xa xỉ phẩm mua lúc mới ra mắt còn dư dả từ trong tủ quần áo.

Khâu Kiện nhanh chóng chú ý tới túi xách của tôi, ánh mắt chán ghét.

“Người phụ nữ này cô thật đúng là vật chất, ai cưới phải cô chính là xui xẻo, cả nhà đều bị cô tiêu sạch.”

Tôi không nói gì, lấy chìa khóa xe từ trong túi xách ra, ấn sáng chiếc Bentley đang đậu ở ven đường.

Khâu Kiện trợn mắt há hốc mồm: “Đây là xe của cô à?”

Tôi gật đầu mỉm cười: “Người trong nhà mua cho, bởi vì anh không thích con gái quá vật chất, cho nên trước đó tôi chưa từng lái đến đây.”

Anh ta rất nhanh đã ngồi lên ghế phụ, nghiêm túc đánh giá nội thất xa hoa trong xe, hỏi:

“Đường Vũ, cô chưa từng nhắc đến trong nhà cô giàu có như vậy sao?”

“Không phải anh không hỏi sao?”

Anh ta ho một tiếng: “Em đây là không đối xử chân thành với tình cảm, may mà từ trước đến nay anh không coi trọng tiền bạc, sẽ không để ý.”

Lúc ăn cơm thì hận không thể chia tiền với tối đến cả tờ khăn giấy, vậy mà lại nói anh ta không coi trọng tiền bạc.

Tôi không nói gì, lái xe đến nhà hàng đắt nhất thành phố, Nguyệt Hiên.

Xuống xe, Khâu Kiện nhìn bảng hiệu, mất bình tĩnh trong nháy mắt.

“Em điên rồi à, ở Nguyệt Hiên mà bình quân đầu người không có bốn năm ngàn thì căn bản không ăn nổi, em muốn ăn cơm ở chỗ này à?”

Lúc này, nhân viên phục vụ ở cửa cúi đầu với tôi nói: “Cô cả.”

Tôi đứng tại chỗ nhìn anh ta, hỏi: “Còn có vấn đề gì sao?”

Anh ta lập tức đi theo, nói lắp bắp: “Không không… không còn nữa…”

Anh ta không chắc chắn hỏi: “Đây là nhà của em à?”

Đương nhiên không phải, Bentley và nhà hàng đều là bạn cùng phòng thời đại học Lý Linh Hạ cho tôi mượn.

Tôi không phủ nhận, tiếp tục đi vào nhà hàng.

Anh ta xoa xoa tay, khóe môi không ngừng nhếch lên.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Tôi xinh đẹp đơn thuần lại dễ khống chế, bây giờ lại có thêm cái nhãn mắc phú bà này, anh ta đương nhiên là hài lòng rồi.

Có điều, anh ta vẫn không quên soi mói khuyết điểm trên người tôi.

Anh ta nhìn tôi mặc váy ngắn, bắt đầu chỉ trích: “Một người con gái, sao lại mặc váy ngắn như này chứ?”

Tôi cười lạnh nói: “Có phải bản thân anh ngắn, nhìn cái gì cũng ngắn, hay là con ngươi rỉ nước tiểu, nhìn cái gì cũng có mùi khai không?”

Khâu Kiện ngơ người một lúc rồi lấy lại tinh thần muốn nổi giận.

Nhưng nhìn thấy Đường Tinh Tinh và mẹ Lục Hạo đang đi tới đột nhiên ngậm miệng.

Đường Tinh Tinh nở nụ cười với tôi, sau đó tầm mắt dừng lại trên người Khâu Kiện bên cạnh tôi một lát, khóe môi châm chọc.

Nó giới thiệu với mẹ Lục: “Đây là chị con Đường Vũ và… bạn trai của chị ấy.”

Mẹ Lục Hạo nhìn Khâu Kiện cực kỳ không xứng đôi với tôi, thần sắc khẽ thay đổi, nhưng cũng không tiện nói gì.

Sau khi hàn huyên vài câu với tôi thì rời đi.

Lúc Đường Tinh Tinh đi ngang qua bên cạnh tôi, dừng bước, ghé vào tai tôi thấp giọng nói:

“Chị, chị có biết không? Ở thế giới này, không yêu đương thì không thể làm nữ chính tiểu thuyết được đâu… Cho nên tình yêu của tôi hạnh phúc bao nhiều, chị sẽ có bấy nhiêu bất hạnh.”

Nó nhìn bóng lưng Khâu Kiện, nhịn không được cười ra tiếng: “Lại âm thầm nói cho chị biết một bí mật, nếu chị không khóa chặt lại với anh ta, có thể sẽ bị hệ thống xóa bỏ đó nha.”

12

Tôi và Khâu Kiện được nhân viên phục vụ đưa tới phòng riêng.

Lý Linh Hạ sắp xếp cho chúng tôi phòng bao xa hoa nhất của Nguyệt Hiên.

Khâu Kiện trợn mắt há hốc mồm, tôi ném thực đơn tới trước mặt anh ta: “Gọi đi.”

Khưu Kiện cầm thực đơn lên, bắt đầu gọi món đắt tiền.

Tôi thản nhiên nhắc nhở một câu: “Anh cứ gọi đồ anh ăn là được, đồ ăn này tôi ăn chán rồi.”

Anh ta không hề nghe thấy lời tôi nói, gọi đầy một bàn thức ăn, còn gọi thêm một chai Laffy 82.

Còn tôi chỉ cần một ly nước trái cây.

Khâu Kiện vừa gặm tôm hùm lớn, vừa không quên giáo dục tôi:

“Gần đây không phải em đang giảm béo đấy chứ? Mẹ anh từng nói, phụ nữ quá gầy không dễ sinh sản.”

Tôi cười: “Giá trị của người phụ nữ là sinh con sao?”

Anh ta dùng tay áo lau dầu trên miệng, nói: “Mẹ anh từng nói, phụ nữ không sinh con là không hoàn chỉnh đâu.”

“Vậy anh xuất sắc như vậy, tại sao không cưới một người phụ nữ hoàn chỉnh chứ?” tôi chống cằm nhìn anh ta, nhếch khóe môi: “Tôi cảm thấy mẹ anh rất hoàn chỉnh đấy.”

Cái nĩa của Khâu Kiện rơi xuống đất, một giây sau, anh ta bắt đầu lớn tiếng quát: “Đường Vũ, em bị bệnh gì đó đúng không?”

Anh ta đúng như mong muốn của tôi, nói đến cãi nhau, tôi không thể thua được.

Tôi phun ra toàn bộ những lời lẽ thô tục đã học thuộc cả đêm.

Anh ta trước tiên là kinh sợ quá mức, sau đó trợn mắt há hốc mồm, núp ở góc tường khóc gọi mẹ.

Anh ta khóc quá sớm rồi.

Tôi gọi phục vụ đến tính tiền.

Sau khi quẹt thẻ xong, nhân viên phục vụ cầm máy POS đi tới trước mặt anh.

“Tiên sinh, ở đây ngài tổng cộng tiêu phí 82 ngàn tệ.”

“Sao lại đắt như vậy?”

Khâu Kiện lau nước mắt và dầu mỡ trên mặt, chỉ vào tôi nói: “Tại sao muốn tôi trả? Là bà chủ của các cô dẫn tôi tới đấy.”

Tôi nhíu mày: “Chúng ta ăn cơm không phải đều chia tiền sao? Tôi chỉ uống một ly nước trái cây, đã tính tiền rồi.”

Anh ta trực tiếp muốn quỵt nợ: “Tôi không có tiền, tôi là đối tượng của bà chủ cô, muốn tiền thì tìm cô ấy đòi đi.”

Nhân viên phục vụ lạnh lùng nói: “Cô ấy chỉ là bạn của bà chủ chúng tôi, bây giờ bà chủ đang đi du lịch ở nước ngoài.”

“Mà tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường sẽ ân cần thăm hỏi cả nhà anh, đang thiếu nợ mấy trăm vạn, nếu anh có thể giúp tôi trả nợ, tôi vẫn có thể cân nhắc đến anh.” Tôi nhún vai: “Bà chủ nhà hàng là bạn tôi, tôi bảo cô ấy giảm giá 99% cho anh, không cần cảm ơn.”

Khâu Kiện liếc mắt một cái, tức giận đến mức suýt chút nữa thì thở dốc.

“Nếu anh ta không trả tiền thì các người cứ báo cảnh sát đi.”

Bỏ lại lời này, tôi rời khỏi phòng.

Trong đầu vang vọng tiếng nhắc nhở của hệ thống.

Nó đang nhắc nhở tôi mau chóng sửa lại quan hệ với Khâu Kiện, nếu không sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt.

Tôi thực sự chịu đựng đủ rồi.

Hôm nay tôi nhất định phải hoàn toàn thoát khỏi cái hệ thống chết tiệt này.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận