Ngoại truyện 1:
Em họ đã chết, sau này tôi mới biết.
Ngày đó, dân làng ồn ào nói có cháy, chính là nơi em họ tạm trú tổ chức đám cưới.
Hóa ra em họ sau khi về, phát hiện tôi không ở đó, họ lo lắng có chuyện xấu xảy ra, sốt ruột đá đổ thùng dầu.
Dưới đất có củi đang cháy nên lửa trực tiếp bùng lên. Em họ cũng bị dính dầu trên chân, trực tiếp đốt cháy hắn và quần áo trên người.
Em họ sợ hãi, chạy loạn xạ, trong lúc chạy lại va phải vợ hắn. Cô dâu mặc bộ váy cưới lại càng dễ bắt lửa hơn, cũng bị đốt cháy.
Chú thím tôi lo lắng, lấy một chậu nước, đổ lên người cậu con trai yêu quý, cố gắng dập lửa.
Thật không may, chậu nước đó là rượu trắng dùng để nấu ăn. Vừa đố lên, em họ lập tức biết thành người lửa.
Em họ kêu la thảm thiết, lao vào chú thím, đẩy cả hai người ngã xuống đất. Trên đất… toàn bộ là dầu.
Lửa trực tiếp lan ra mái nhựa của lều tiệc. Những người trong làng đang ăn cũng bị thiêu chết.
Rượu trắng nấu ăn trên bàn, là tác nhân khiến lửa lan nhanh.
Một đám người chạy trối chết.
Một số bị bỏng. Và một số ít bị gãy chân, gãy tay.
Sau khi một đám người hỗn loạn được ổn định, những người dân trong làng được cứu ra, họ mới đi dập lửa trên cơ thể gia đình em họ.
Vợ em họ đỡ hơn, chỉ bị thương một nửa khuôn mặt. Ba người còn lại, bị bỏng nặng toàn thân.
Ban đầu có thể cứu chữa được.
Chỉ là sau một vụ sập nhà, không thể ra ngoài.
Những người dân bị bỏng, bị giẫm đạp, khóc lóc thảm thiết.
Gia đình ba người bị tra tấn đến chết.
Cô dâu…… Không quan trọng.
Ngoại truyện 2:
Khi thấy bạn bè và cảnh sát đến, dây thần kinh căng thẳng của tôi được nới lõng, trước mắt tối sầm, tôi ngất đi.
Khi tỉnh dậy, tôi đã nằm trong bệnh viện. Bạn gái tôi đang ngủ cạnh giường bệnh.
Tôi vuốt nhẹ mái tóc của cô ấy, cảm giác chân thực.
Thật tuyệt vời! Cuộc sống đau khổ của chúng tôi trong kiếp trước, cuối cùng đã được thay đổi.
Đình Đình bị tôi đánh thức, chúng tôi bốn mắt nhìn nhau.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetSau một lúc, cô ấy mới kịp phản ứng, mỉm cười rồi nhào vào ôm tôi: “Anh ngủ đã bảy ngày bảy đêm cuối cùng đã tỉnh rồi, làm em lo chết mất!”
Tôi nhận ra rằng tay mình bị còng tay vào đầu giường, nhưng bạn gái không lo lắng, cô ấy kể cho tôi mọi thứ.
Cảnh sát đã tiến hành điều tra về ngôi làng đó.
Bởi vì cảnh sát ập đến quá bất ngờ, những người phụ nữ mà họ mua từ bên ngoài về hoặc bắt cóc về, không kịp che giấu, bị bắt quả tang ngay tại chỗ.
Lấy mạng lấy vật, nửa số dân trong làng này không thể tránh khỏi liên quan, và tất cả đều bị bắt.
Còn về gia đình Mã Kiến Quốc. Hai kẻ già đáng ghét, đã chết.
Không phải vì mất quá nhiều máu, mà là do núi lở, không kịp cứu chữa, bọn họ đều chết vì bị tai nạn.
Còn Mã Tuấn Minh, trở thành một tên điên.
Hai kẻ già đáng ghét đã chết nhưng chết vì bị tai nạn, tôi chỉ có thể coi là người gián tiếp gây ra cái chết của họ.
Trong khi tôi đang ngủ, cảnh sát đã xác định tôi tự vệ và vô tội, nhưng vẫn cần phải tuân thủ quy trình.
Vì vậy, họ mới còng tay tôi.
Ở bên ngoài, còn hai cảnh sát đang trực.
Không lâu sau phán quyết được đưa ra, tôi được tuyên trắng án.
…
Nửa năm sau khi cuộc sóng gió đã trôi qua.
Tôi và Đình Đình đi dạo trên bãi biển, ánh hoàng hôn chiếu trên chúng tôi, dưới chân là nước biển còn ấm.
Khi không khí còn đọng lại.
Tôi lấy ra chiếc nhẫn cầu hôn đã chuẩn bị từ lâu, quỳ gối và cầu hôn cô ấy: “Đình Đình, em có đồng ý kết hôn với anh không?”
Cô ấy cảm động đặt tay lên miệng, mừng rỡ khóc, sau đó gật đầu liên tục: “Em đồng ý!”
Chúng tôi tổ chức một đám cưới lớn.
Tôi và vợ cùng nhau khởi nghiệp, cuộc sống sau hôn nhân tốt đẹp.
Sau ba năm kết hôn, chúng tôi có một cô con gái.
Con bé rất dễ thương, và xinh đẹp như mẹ nó.
Cuộc đời này, cuối cùng đã không còn gì hối tiếc nữa rồi.
– HẾT –
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.