Tôi gật đầu. Những chuyện này, hiện giờ đều không liên quan đến tôi.
Tôi lên mạng xem thông tin thuê nhà gần công ty, suốt đêm liên lạc với chủ nhà.
Sáng hôm sau liền nhìn phòng, dọn vào.
Căn nhà lúc trước cùng Lương Nghị thuê, gần công ty hắn nhưng xa công ty tôi.
Hiện giờ một mình, đi lại thuận tiện hơn không ít.
Tôi đã gọi cho một công ty chuyển nhà và chuyển những gì còn lại của tôi đến ngôi nhà mới.
Cuộc sống trở nên yên bình, ngoại trừ mỗi ngày Lão Độc ở bên tai tôi điên cuồng beep beep.
[Thượng Tiểu Như, cô em cũng đừng quá khổ sở. Tuy rằng tình yêu không đến lượt cô em, nhưng bệnh thì đến hoài hoài.] Lão Độc cố gắng an ủi tôi vừa thất tình.
Tôi đỡ trán: “… Chi bằng nhà mi đừng an ủi nữa thì hơn.”
[Thượng Tiểu Như, còn hơn mười ngày nữa tôi phải đi rồi, sau khi khỏi hẳn, cô em có nhớ tôi không?]
“Nhà mi hỏi những người bệnh khác xem, ai sẽ nhớ đến virus? Ước gì virus cách xa mình chút.”
[Vậy còn cô em? Nếu không có tôi ở đây, cô em thất tình chỉ có một mình cô độc.]
Công bằng mà nói, tôi xác thực có chút ỷ lại vào Lão Độc, nhưng tôi sẽ không thừa nhận.
Vì vậy, tôi chỉ nói: “Sẽ nhớ nhà mi một chút.”
Lão Độc lập tức cười ha ha: [Đừng lo lắng, cho dù tôi đi lần này, kháng thể của cô em cũng chỉ có thể chống đỡ hai ba tháng thôi!]
Tôi nhất thời không rõ đây là chuyện tốt hay chuyện xấu, đành phải kéo mặt uy hiếp: “Nhà mi còn nói bừa, ta liền uống viên thuốc hạ sốt.”
Lão Độc “Hu hu” hai tiếng, cuối cùng cũng yên tĩnh.
Lại qua hơn mười ngày, Lương Nghị vẫn ở ICU.
Bản thân hắn có bệnh tim, bị Lão Độc làm phát bệnh tim, tạo thành suy tim. Nhiều lần bị sốc ngất xỉu, lại may mắn được bác sĩ từ Quỷ Môn Quan kéo về.
Chi phí ICU rất cao, tiền chi ra như nước.
Trình Trà ngược lại từ ICU chuyển tới phòng bệnh bình thường, đã không có gì đáng ngại.
Cô ta nhiều lần nhắn tin bảo tôi đi thăm Lương Nghị, tôi cũng không để ý.
Hơn nữa cô ta mỗi lần làm thế thì Lão Độc lại cho cô ta ăn khổ, dần dần, Trình Trà cũng tự suy ra quy luật, không dám quấy rầy tôi.
Vốn tưởng rằng chuyện này kết thúc như vậy, nhưng hôm nay lúc tôi đi làm, cha mẹ Lương Nghị lại tìm đến công ty gây sự với tôi.
“Thượng Tiểu Như làm hại con trai tôi vào ICU! hôm nay cô ta không cho tôi lời giải thích, chúng tôi ở đây không đi!”
Cha mẹ Lương Nghị nằm xuống đất, một bộ tư thế ăn vạ.
Người trong công ty không hiểu, chửi mắng tôi.
“Con trai ông bà vào ICU, liên quan gì đến tôi? Tôi và anh ta đã chia tay rồi.” Tôi thẳng thắn nói.
Cha mẹ Lương Nghị khóc lóc om sòm trên mặt đất: “Nếu không tại cô lây bệnh cho con trai tôi, sao nó lại bệnh thành như vậy! Cô hại nó vào ICU, quay mặt còn chia tay với nó, làm người không thể vô lương tâm như cô!”
Tôi cười lạnh một tiếng.
Chắc bây giờ tiền bạc của bọn họ đã hết sạch, muốn tới chỗ tôi lấy tiền đây mà.
Cũng may, tôi đã sớm chuẩn bị.
Tôi lấy điện thoại ra, đang muốn lấy máy chiếu để cho mọi người xem ảnh giường chiếu của Lương Nghị và Trình Trà.
Nhưng không đợi tôi mở miệng, cha mẹ Lương Nghị đã bắt đầu gào khóc thảm thiết: “Cô phải trả tất cả tiền chữa bệnh cho con trai tôi, nếu không chúng tôi sẽ đến công ty cô mỗi ngày, việc này không xong đâu!”
Hai người bọn họ hắng giọng hô loạn trên mặt đất, mắt thấy người xem càng lúc càng nhiều, lãnh đạo nhắc nhở tôi: “Thượng Tiểu Như, em mau giải quyết chuyện này đi, không nên ảnh hưởng đến trật tự công việc.”
Chúng tôi là công ty tư nhân, nếu như bọn họ làm phiền mãi thì sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của công ty. Đến lúc đó, công ty sẽ không quản ai đúng ai sai, nhất định sẽ đuổi việc tôi trước.
Nhưng mỗi khi tôi muốn mở miệng giải thích, cha mẹ Lương Nghị sẽ không ngừng càn quấy, căn bản không cho tôi cơ hội nói rõ.
Bọn họ cũng biết lý do của họ không ổn, muốn lăn qua lộn lại để khiến tôi chịu thua.
Đáng tiếc, tôi cũng không phải chỉ có một mình.
“Rượu mời không thích uống rượu phạt, Lão Độc, ra tay đi.”
Lão Độc khoái trá lên tiếng: [May mắn là tôi đã sớm thông qua Trình Trà trồng cây độc trong người hai kẻ này. Hiện tại, đến lúc thu hoạch rồi.]
Mỗi lần cha mẹ Lương Nghị muốn mở miệng gào thét, Lão Độc liền để cho bọn họ thể nghiệm “Cổ họng nuốt lưỡi dao”, “Xi măng bịt lỗ mũi”.
Cha mẹ Lương Nghị “a a a” nói không ra lời, cuối cùng cũng yên tĩnh.
Ngay khi họ im lặng, tôi liền giải thích.
Tôi đem ảnh giường chiếu của Lương Nghị và Trình Trà dùng máy chiếu văn phòng mở to lên. Cha mẹ Lương Nghị nhìn thấy, xông lên muốn cướp điện thoại của tôi.
Lão Độc lại dùng chiêu “Búa sắt đập tay chân” xử hai vị kia ngã trên mặt đất.
Tôi lúc này mới hắng giọng, mở miệng nói: “Chú dì, Lương Nghị ngoại tình với Trình Trà, đây mới là nguyên nhân con chia tay với anh ta.”
“Hơn nữa, trước khi bệnh, anh ấy vẫn ở cùng một chỗ với Trình Trà, hai người như keo như sơn ở bên ngoài ăn cơm, lý nào lại bảo con lây bệnh cho anh ta?”
“Mọi người biết đấy, virus có rất nhiều loại. Sau khi con nhiễm virus thì bệnh tình cơ bản không có triệu chứng gì. Nhưng triệu chứng của Lương Nghị và Trình Trà thì giống hệt nhau, chứng tỏ họ nhiễm cùng chủng virus. Hai người muốn tìm người lây bệnh thì nên tìm Trình Trà, không phải tìm con, đúng không?”
Ngày tôi chia tay, tôi đăng lên nhóm bạn bè: “Thời gian con đăng lên mạng xã hội này là trước khi Lương Nghị được đưa đến bệnh viện. Có thể chứng minh, con cũng không phải bởi vì anh ta vào ICU mới chia tay. Ngược lại, trước khi con phát anh ta ngoại tình thì con còn đang chăm sóc anh ta và Trình Trà. Tất cả đều là nghiệp chướng của chính anh ta, không thể trách con được.”
Sắc mặt cha mẹ Lương Nghị trắng bệch, dường như muốn nói cái gì. Nhưng người chung quanh đều chỉ trỏ bọn họ, lộ ra vẻ mặt trơ trẽn.
Không còn ai thương hại họ nữa.
Mất đi điểm đạo đức, cha mẹ Lương Nghị bị người bên ngoài nói đến đỏ mặt.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetCuối cùng từ trên mặt đất đứng lên, còng lưng rời đi.
“Lão Độc, anh lại giúp tôi lần nữa!” Tôi vui mừng muốn cùng Lão Độc chia vui.
Nhưng mà, qua thật lâu, vẫn không có tiếng trả lời.
“Lão Độc? Lão Độc?”
Tôi không khỏi sốt ruột, vội gọi hắn vài tiếng.
Trước kia, Lão Độc luôn hưởng ứng tôi, hôm nay lại trầm ngâm không nói.
Tính toán thời gian, từ khi tôi bệnh đến bây giờ, đã qua gần 20 ngày, nếu tính toán không sai thì thời gian Lão Độc ở trong cơ thể tôi cũng đã kết thúc.
Lão Độc, nó đi rồi…
Trước khi đi, còn giúp tôi hàng yêu trừ ma.
Tuy rằng tôi không còn nghe được giọng của nó, nhưng tôi biết, nó vẫn còn ở bên cạnh tôi, không ngừng phát tán, sinh tồn.
Từ đó về sau, mỗi lần nhìn thấy bên cạnh có người nhiễm virus, tôi đều dâng lên một cỗ cảm giác thân thiết.
Tôi biết Lão Độc đang ở đó, lặng lẽ làm bạn với tôi theo cách của nó.
8
Ba tháng sau.
Lương Nghị bị công ty đuổi việc. Hắn bị Lão Độc làm cho suy tim, đã không thể trở lại làm việc bình thường. Công ty cũng sợ một ngày nào đó hắn bị nhồi máu cơ tim thì lại phiền. Cho nên, hắn vừa xuất viện thì công ty liền đuổi việc và bồi thường tiền.
Cha mẹ Lương Nghị đi tìm Trình Trà đòi tiền chữa bệnh, Trình Trà không trả, bọn họ lại yêu cầu cô ta phải gả cho Lương Nghị, còn không được đòi sính lễ. Dù sao với thể chất yếu đuối hiện giờ của Lương Nghị, cơ bản không có khả năng cưới được vợ.
Trình Trà vốn chướng mắt Lương Nghị, đã trải qua “Máy đánh rắm vô địch”, trong lòng càng sinh chán ghét, dễ gì mà đồng ý lấy hắn.
Cuối cùng vì trốn cha mẹ Lương Nghị khóc lóc om sòm, Trình Trà chuyển nhà đi nơi khác, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với Lương Nghị.
Lương Nghị cũng tới tìm tôi vài lần.
Nhưng kỳ lạ là mỗi lần hắn đến gần tôi thì hắn lại đau đớn và quỳ xuống không thể cử động.
Nếu hắn còn khăng khăng muốn tiến gần thì sẽ lên cơn đau tim và đi thẳng đến ICU.
Tôi đoán đây là bởi vì thể trạng của Lương Nghị quá yếu, Lão Độc một mực ở trong cơ thể hắn không đi.
Có Lão Độc bảo vệ, tôi rất an tâm.
Theo đợt lây nhiễm đầu tiên, kháng thể đang mất đi hiệu lực, đồng nghiệp bên cạnh, có người bị nhiễm virus lần thứ hai.
Tôi lại cũng bắt đầu chờ mong, lại một lần nữa cùng Lão Độc gặp lại.
Cuối cùng, vào một buổi chiều, tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc: [Thượng Tiểu Như, Lão Độc tới đây!]
[Tôi nói cho cô biết, lần này tôi đến đây để làm việc lớn! Tôi đã tìm được một người đàn ông tốt cho cô. Anh ta đã thể hiện rất tốt trong đợt lây nhiễm đầu tiên, không chỉ có tính cách tốt mà còn cao ráo, đẹp trai, có cơ bụng tám múi, nhà giàu nhưng trước đây lại gặp phải cặn bã phiên bản nữ của Lương Nghị.]
[Anh ta đang ở ngay trước mặt cô ấy. Anh chàng đẹp trai, cao 1m88 đó, đi đi!]
“Gì cơ? Lão Độc vừa về, muốn giới thiệu cho tôi một người sao?”
Tôi trợn mắt há hốc mồm: “Lão Độc, ông còn làm chuyện dắt dây tơ hồng à?”
Lão Độc cười ha ha: [Sai rồi, tôi dắt không phải dây tơ hồng mà là dây thép!]
Tôi ngẩng đầu lên, bị anh chàng đẹp trai cao 1m88 ngay phía trước làm cho mù mắt.
Tim đập mạnh.
Nhưng mà, anh chàng đẹp trai kia lại đột nhiên khó chịu, ôm đầu ngồi xổm xuống.
Tôi bị sắc đẹp mê hoặc, không khỏi đi tới quan tâm: “Anh có khỏe không?”
Kỳ quái, tôi vừa tới gần, anh ta liền thoải mái.
Anh ta thở phào nhẹ nhõm: “Không có gì, vừa rồi cảm thấy đau đầu, hiện tại tốt rồi.”
Tôi gật đầu, dường như không còn gì để nói nữa, đang chuẩn bị rời đi.
Nhưng khi bước chân tôi vừa chuyển thì đầu anh đẹp trai lại bắt đầu đau.
Lần này đau con nặng hơn vừa rồi, anh ta đứng không vững, nắm vội cánh tay của tôi.
Nhưng vừa đụng vào thì anh ta liền không đau nữa, sắc mặt nhẹ nhõm.
Lão Độc ở bên tai tôi càn rỡ cười to: [Ha ha ha, hiểu chưa? Đây chính là dây thép Lão Độc dắt đấy! Anh đẹp trai này chỉ cần đến gần cô là khoẻ ngay. Cô chính là thuốc giải độc của anh ta đấy. Khó thoát rồi!]
[Thượng Tiểu Như, chúng ta lại hợp tác lần nữa đi. Tôi thoải mái để cô bị nhiễm bệnh lần thứ hai; đổi lại, cô để tôi thỏa mãn xào CP một lần.]
Tôi ngẩng đầu, nhìn dáng người mạnh mẽ của anh trai trước mặt, nước bọt của tôi sắp chảy ra.
Virus chiếu rọi nhân tính, người đàn ông tốt đã được chứng nhận, nhất định là vô cùng đáng tin cậy.
Giao dịch này, tôi không thua thiệt.
Tôi mỉm cười, giống như lần trước, vươn tay về phía trước: “Chốt kèo.”
Lần đầu tiên bị nhiễm bệnh, Lão Độc thay tôi diệt trừ cặn bã.
Lần thứ hai bị nhiễm bệnh, Lão Độc tìm cho tôi một người chồng tốt.
Mặc kệ anh chàng trước mặt có cây vàng cây bạc gì cũng không bằng Lão Độc của tôi.
“Yên tâm đi, CP này, tôi nhất định cho anh cắn thoải mái, chẳng những thế còn vô cùng ngọt ngào.
-HẾT-
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.