[Ngoại truyện——]
Liễu Hiểu Hàm tỉnh dậy trong lớp học, cô đã ngủ rất lâu, mơ một giấc mơ rất dài.
Giấc mơ quá chân thực, cô mất rất lâu mới hoàn hồn, ngồi trên ghế, cảm thấy mất mát.
Đây là buổi thuyết trình cho sinh viên năm nhất, dài dòng và nhàm chán, cô không nhịn được lén mở điện thoại xem tiểu thuyết, kết quả không biết lúc nào thì ngủ thiếp đi.
“Lớp trưởng đâu, lớp trưởng nộp sổ điểm danh lên đây!” Giáo viên chủ nhiệm nói.
Liễu Hiểu Hàm chính là lớp trưởng, cô vội vàng cầm sổ điểm danh trên bàn.
“Có ai chưa đến không? Chưa đến trừ 0,5 điểm tổng hợp!”
“Không có.” Liễu Hiểu Hàm nói: “Đã đến hết rồi.”
Giáo viên chủ nhiệm mặt lạnh lật sổ điểm danh.
“Ai nói đã đến hết? Đây không phải còn một người chưa đến sao.”
Ông chỉ vào trang cuối cùng của sổ điểm danh, trang đó chỉ có một cái tên——Lục Chước.
Liễu Hiểu Hàm ngẩn ra.
Cô vừa rồi rõ ràng nhớ là không có trang này.
Ngay lúc này, một chàng trai gõ cửa, đi vào.
“Thưa thầy.” Chàng trai gật đầu với giáo viên chủ nhiệm: “Chị gái đưa em đến báo danh, kết quả bị lạc đường nên đã trễ buổi thuyết trình cho sinh viên mới.”
Cậu đứng trong ánh sáng ban mai, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, Liễu Hiểu Hàm ngây người nhìn cậu.
“Chị gái đưa em đến?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetGiáo viên chủ nhiệm nhìn ra cửa, vừa vặn đối diện với chị gái của Lục Chước, đó là một cô gái đoan trang lại xinh đẹp, rất thoải mái cười với giáo viên chủ nhiệm.
Giáo viên chủ nhiệm ngược lại không còn ngại ngùng nữa: “Được rồi được rồi, coi như đã điểm danh, tìm chỗ ngồi đi.”
Liễu Hiểu Hàm nhìn cô gái bên ngoài, cô gái đó cũng quay đầu lại, nháy mắt với Liễu Hiểu Hàm.
Bên tai Liễu Hiểu Hàm thoáng qua câu nói trong mơ——
“Nếu có cơ hội, ta rất muốn đến thời đại của ngươi xem thử.”
Cô ấy…Thật sự đã đến.
“Ngẩn người làm gì, mau về chỗ ngồi.”
Giáo viên chủ nhiệm thúc giục Liễu Hiểu Hàm, Liễu Hiểu Hàm như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, vội vàng về chỗ ngồi.
Cô ngồi xuống mới nhận ra, bên cạnh mình đã có thêm một người.
Lục Chước ngồi bên cạnh cô, nghiêm chỉnh lấy vở ghi chép từ trong cặp ra, dáng vẻ chuyên tâm muốn nghe cho tốt buổi thuyết trình nhàm chán này.
Liễu Hiểu Hàm lén kéo tay áo sơ mi của hắn.
Lục Chước tưởng Liễu Hiểu Hàm muốn nói gì với hắn nên đưa tai lại gần.
Giáo viên chủ nhiệm đang cầm micro trên bục giảng đọc từng mục trong PPT, kết quả micro đột nhiên hỏng.
Vì vậy trong lớp học đột nhiên yên tĩnh, tất cả sinh viên mới đều nghe thấy lời Liễu Hiểu Hàm nói với Lục Chước.
“Bạn học Lục.”
“Xin hỏi tôi có thể sờ cơ bụng của bạn không?”
-HẾT-
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.