Ta biết, lúc này ánh trăng mờ ảo, ta trông hẳn phải giống Minh Nguyệt công chúa đến tám phần.
Hắn ta khom người xuống, do dự nhìn ta.
Sau đó từ từ tiến lại gần, hôn ta.
Ngày hôm sau, chúng ta tỉnh dậy trên giường, hắn im lặng nhìn ta.
“A Lan, những năm qua khổ cho ngươi rồi.”
Ta cụp mắt, nở một nụ cười điềm đạm.
“Thiếp không thấy khổ, những gì Hoàng thượng thích, thiếp đều cam tâm tình nguyện.”
Sở Lam Tâm im lặng hồi lâu, cuối cùng, hắn vuốt ve khuôn mặt ta.
Một tháng sau, ta cuối cùng cũng được phong làm Hoàng hậu.
06.
Trà trong tách đã nguội lạnh.
Liễu tần nghe xong lời kể của ta, rất lâu sau vẫn không nói nên lời.
“Ngươi hẳn đã hiểu, ta được sủng ái nhiều năm như vậy nhưng nền tảng lại không vững chắc.”
Ta nhẹ giọng nói.
“Học theo Minh Nguyệt công chúa, ta đương nhiên có thể học giống nhất, dù sao ta là người duy nhất thực sự quen biết nàng, ta học nàng có thể giống đến tám phần, những phi tần khác học theo ta, nhiều nhất cũng chỉ giống được sáu phần.”
“Nhưng ta đã già rồi, Minh Nguyệt công chúa khi chết mới mười lăm tuổi, trong lòng Hoàng thượng, nàng mãi mãi là một thiếu nữ.”
“Bây giờ, ngay cả khi những cung phi trẻ tuổi này chỉ giống sáu phần thì cũng sẽ giống nàng hơn ta.”
Liễu tần nhìn ta.
“Tôi có thể giúp gì cho cô?”
“Luôn có người phải trở thành người được sủng ái nhất trong cung.” Ta đổ nước trà đã nguội đi: “So với Lâm quý phi, ta càng muốn người đó là ngươi.”
07.
Liễu tần được sủng ái một cách dễ dàng.
Một mặt, nàng có lợi thế của nữ nhân xuyên không, những gì Lâm quý phi biết, nàng cũng đều biết.
Lâm quý phi có thể làm ra một số đồ chơi mới lạ, Liễu tần làm còn tốt hơn Lâm quý phi. Nàng thậm chí còn lắp ráp được một chiếc xe nhỏ không cần ngựa kéo mà có thể tự chạy trong ngự hoa viên, khiến Hoàng thượng vô cùng kinh ngạc.
“Tôi chính là sinh viên xuất sắc nhất ngành khoa học kỹ thuật.” Ta nghe thấy Liễu tần nhỏ giọng nói với Lâm quý phi.
Lâm quý phi làm thơ trong cung yến, nàng vừa nói nửa câu trên, Liễu tần lập tức có thể đối đáp nửa câu dưới, khiến Hoàng thượng vô cùng vui vẻ.
“Ngữ văn của tôi còn giỏi hơn cô, tức chết cô.” Ta lại nghe thấy Liễu tần nhỏ giọng nói với Lâm quý phi.
Lâm quý phi tức ngực khó thở ngay tại chỗ, cung yến mới ăn được một nửa đã được cung nữ dìu về nghỉ ngơi.
Hoàng thượng rất thích Liễu tần nhưng Liễu tần có một vấn đề —— nàng luôn lấy cớ bị bệnh, không chịu thị tẩm.
“Tôi không làm được.” Nàng buồn bã nói với ta: “Tôi chỉ có thể ở bên người mà tôi thực sự thích.”
Ta không ép buộc Liễu tần, nàng có thể dập tắt thế lực của Lâm quý phi là tốt lắm rồi.
Nhưng khi Lâm quý phi dẫn người xông vào cung Liễu tần, ta mới nhận ra rằng, có một số vấn đề đã bị ta bỏ qua.
“Người thực sự thích.” trong miệng Liễu tần không phải là một người hư cấu.
“Lục soát cho ta.” Lâm quý phi chống nạnh, chỉ huy cung nữ và thái giám lật tung cung điện, một lát sau, một chiếc khăn tay được đưa lên, trên đó thêu một đóa quân tử lan bằng chỉ thêu tinh xảo.
Lâm quý phi cười đắc ý.
“Mọi người đều biết, năm đó Lục tiểu tướng quân chiến thắng trở về, được Hoàng thượng ban tặng một đóa quân tử lan, từ đó coi đó là điềm lành, thêu lên quần áo.”
“Người đâu, mời Hoàng thượng đến đây, để người xem, Liễu tần mới được người sủng ái không chịu thị tẩm, lại muốn tư thông với nam nhân khác!”
08.
Khi ta được gọi đến cung Liễu tần, mọi người đều đã đến đông đủ.
Liễu tần và Lục Chước quỳ ở chính giữa, Hoàng thượng ngồi trên cao, sắc mặt lạnh như băng.
Hắn liếc thấy ta đến, nhàn nhạt nói: “Hoàng hậu đến rồi, đây là đệ đệ của ngươi, ngươi có gì muốn nói không?”
Ta cúi đầu nhìn Lục Chước, trên mặt hắn có vết thương, đã bị tra tấn một lần.
Hắn kiên quyết khẳng định mình và Liễu tần trong sạch.
Hắn biết Liễu tần bị bệnh, đã sai người đưa thuốc của Tây Vực đến, chiếc khăn tay hẳn là kẹp trong hộp quà, rơi ra ngoài.
Hoàng thượng cười lạnh.
“Liễu tần và ngươi không phải thân thích, nàng ta bị bệnh, tại sao ngươi lại quan tâm như vậy?”
Lục Chước không nói gì.
Vành mắt của ta nóng lên – đứa trẻ này không chịu nói ra quan hệ giữa Liễu tần và ta, hắn sợ ảnh hưởng đến ta.
“Còn ngươi.” Hoàng thượng quay sang nhìn Liễu tần: “Khăn tay rơi mất cũng thôi đi, tại sao ngươi lại nhặt lên, để ở đầu giường?”
Liễu tần cúi đầu, từ góc độ của ta, có thể thấy mặt nàng đỏ bừng.
Ta thở dài, Liễu tần thông minh nghĩa khí nhưng nói cho cùng, cũng chỉ là một tiểu cô nương.
Đứa trẻ ở độ tuổi này, một khi động lòng sẽ trở nên hồ đồ.
Lục Chước và Liễu tần đều không nói gì, Hoàng thượng mệt mỏi day day huyệt thái dương, ta suy nghĩ một lát, bước tới.
“Hoàng thượng, thần thiếp có thể nói chuyện riêng với người một chút không?”
Những người khác trong điện tạm thời bị đuổi ra ngoài, chỉ còn lại hai phu thê chúng ta.
Ta nhìn Hoàng thượng, thời gian trôi qua vội vã, đã khắc lên khóe mắt đuôi mày của người những nếp nhăn. Chỉ có đôi mắt kia, nhìn vẫn giống như chàng thiếu niên năm nào.
Ta nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, Chước nhi vô tội.”
Người không nói gì.
“Những năm qua, Lục gia đối với Hoàng thượng trung thành một lòng.” Ta rưng rưng nước mắt: “Thần thiếp từ năm bảy tuổi đã được đưa đến bên cạnh Hoàng thượng, xin Hoàng thượng niệm tình thần thiếp những năm qua vất vả, tha cho người đệ đệ duy nhất của thần thiếp.”
Người vẫn không nói gì.
Ta suy nghĩ một lát, đi đến trước mặt người, quỳ xuống, sau đó mở miệng, khẽ hát.
“Trời đất mênh mông, mây trắng bồng bềnh, đi gặp chàng thiếu niên của ta——”
“Trời đất mênh mông, mây trắng bồng bềnh, không thấy chàng thiếu niên của ta——”
“Trời đất mênh mông, mây trắng bồng bềnh, nhớ chàng thiếu niên của ta——”
Điệu nhạc rất đơn giản nhưng đôi mắt Hoàng thượng dần mở to, người nhìn ta, ánh mắt trở nên ướt át.
Đây là một bài dân ca của người Khương Nhung.
Mười ba năm trước, khi Sở Lam Tâm làm con tin ở Khương Nhung, đêm nào cũng đau đầu mất ngủ.
Công chúa Minh Nguyệt sẽ hát bài hát này cho hắn nghe, chỉ trong tiếng hát này, hắn mới có thể ngủ yên.
“Khương Nhung đã diệt quốc, người có thể hát bài hát này không còn tìm thấy nữa, chỉ có thần thiếp còn có thể miễn cưỡng bắt chước vài câu.”
“Chước nhi là người đệ đệ duy nhất của thần thiếp, nếu nó chết, thần thiếp e rằng cũng khó có thể sống một mình.”
Hoàng thượng im lặng hồi lâu, cuối cùng đi xuống, nắm lấy tay ta.
“A Lan, nàng đã ở bên trẫm nhiều năm như vậy, trẫm tin tưởng nàng.”
“Cho nên trẫm cũng tin rằng đệ đệ của nàng trung thành với trẫm.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Nhưng thể diện của hoàng gia luôn phải có người bảo vệ.”
“Liễu tần nàng ta… phải chết.”
Một canh giờ sau.
Ta đến thiên lao, ngục tốt mở cửa ngục, Lục Chước nằm trên đống rơm ngẩng đầu nhìn ta.
Đây quả thực là một thiếu niên trong sáng như ánh trăng, ngay cả trong ngục tối, hắn vẫn tỏa sáng rực rỡ.
“Trưởng tỷ…” Lục Chước khẽ nói: “Ta không liên lụy đến tỷ chứ?”
Mắt ta nóng lên, bước tới, đỡ hắn dậy, sờ vết thương trên mặt hắn.
“Không có, Hoàng thượng đã hạ chỉ, ngươi vô tội.”
Mắt Lục Chước sáng lên nhưng ngay sau đó, hắn do dự nói: “Liễu nương nương thì sao?”
Ta im lặng.
Lục Chước đứng dậy: “Ta đi cầu xin Hoàng thượng…”
“Chước nhi!” Ta quát.
Mắt Lục Chước đỏ hoe.
“Ngươi yên tâm về nhà dưỡng thương.” Ta nói: “Những chuyện khác, ngươi cứ tin trưởng tỷ.”
09.
Lãnh cung.
Ta nhét cho tiểu thái giám dẫn ta đến một thỏi vàng, sau đó bảo hắn rời đi.
Y phục hoa lệ của Liễu tần đã bị lột sạch, nàng mặc một chiếc trung y mỏng manh, sắc mặt tái nhợt.
“Ngươi vốn có thể khai ra ta.” Ta nhỏ giọng nói với nàng: “Nói với Hoàng thượng, ngươi là do ta tìm đến để đấu với Lâm quý phi, cho nên đệ đệ ta mới quan tâm đến ngươi.”
Liễu tần khẽ cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Vô dụng thôi, cũng không thể giải thích rã được chuyện tôi đặt khăn tay của hắn ở đầu giường.”
Nàng dừng lại một chút: “Tôi thích Lục Chước, không có gì phải cãi lại.”
“Huống hồ cô đối xử với tôi không tệ, tôi không nhất thiếp phạm tội rồi còn kéo cô vào.”
Ta cảm thấy hốc mắt mình nóng lên: “Những người thời đại của ngươi, đều thật thà như ngươi sao?”
“Cũng không phải.” Liễu tần cười cười: “Cũng có những kẻ xấu như Lâm quý phi.”
“Tôi cũng không phải người tốt gì, chỉ là người bình thường thôi——người bình thường, đều biết người khác đối xử tốt với mình thì cũng nên đối xử tốt với người khác, không phải sao?”
Nước mắt ta rơi xuống.
“Nếu có cơ hội, ta rất muốn đến thời đại của ngươi xem thử.”
Ta ngồi xổm xuống, vuốt ve khuôn mặt Liễu tần, muốn ghi nhớ dung nhan của nàng.
“Tạm biệt, muội muội.”
Một nén nhang sau, trong cung truyền đến tiếng thái giám sắc nhọn.
“Liễu tần băng hà——”
Ta xin về nhà mẹ đẻ, thăm Lục Chước.
Vết thương của Lục Chước chưa lành, nằm trên giường, ta đuổi hết tất cả người hầu đi, ngồi bên giường, sờ đầu hắn.
“Ngươi trách trưởng tỷ sao? Nói sẽ bảo vệ Liễu tần nhưng lại không bảo vệ được.”
Lục Chước nhắm mắt lại, quay đầu đi, ta thấy một giọt nước mắt từ khe hở mí mắt của thiếu niên thấm ra, chảy vào gối.
“Trưởng tỷ hỏi ngươi, ngươi có thích Liễu tần không?”
Lục Chước rất lâu không nói gì. Cuối cùng, hắn mở miệng, giọng khàn khàn: “Trên đời có vương pháp.”
Thế gian còn có vương pháp, thần tử sao có thể ham muốn nữ nhân của thiên tử.
Nhưng nếu có thể, hắn thật ra hy vọng nàng có thể bình an vui vẻ mãi mãi.
Ta im lặng hồi lâu, ghé vào tai hắn, khẽ nói.
“Nàng vẫn còn sống.”
Lục Chước đột nhiên mở to mắt nhìn ta.
“Liễu tần.” đã chết, hoặc nói cách khác, nàng đã được tái sinh.
Khương Nhung có một loại ký ức cổ xưa, người Trung Nguyên gọi là mặt nạ da người.
Một miếng mỏng dán lên mặt, xương vẫn là xương đó nhưng vì sự thay đổi của bóng tối, sự co giãn của ngũ quan, nhìn vào sẽ thấy đó là một người mới.
Ta tìm một xác chết của nữ tù nhân để thay thế Liễu tần, sau đó để Liễu tần thực sự rời khỏi cung.
Bên ngoài cung trời đất bao la, là sự tự do thuộc về nàng.
Còn ta vẫn phải ở lại trong cung này, làm xong những việc ta nên làm.
Sau khi Liễu tần bị lật đổ, mỗi lần Lâm quý phi gặp ta trong ngự hoa viên, đều đắc ý đi ngang qua, thậm chí không thèm hành lễ với ta.
Nàng ta cho rằng mình đã trừ khử được một nữ xuyên không khác trong hậu cung, từ đó có thể kê cao gối mà ngủ.
Đấu ngã ta là chuyện sớm muộn nhưng muốn ngồi vững hậu vị, hiển nhiên nàng ta cần một đứa con.
Lâm quý phi bắt đầu thường xuyên cầu y hỏi thuốc nhưng bụng nàng ta vẫn không có động tĩnh gì.
Tiểu cung nữ bên cạnh nàng ta là người của ta, lén lút đến báo chuyện này cho ta, ta cười cười, không nói gì.
Vài ngày sau, Lâm quý phi phát hiện tiểu cung nữ là người của ta, nàng ta hùng hổ đến tận cửa, tìm ta tính sổ.
Đó là một đêm không trăng, ta ngồi trong cung uống trà, Lâm quý phi xông vào, không có ai ngăn cản nàng ta.
“Lục Lan, ta mãi không sinh được con, có phải do ngươi hạ độc thủ không?”
Ta bước tới, ghé vào tai nàng ta, cong môi, hơi thở như hoa lan.
“Sao có thể chứ? Lâm quý phi luôn cẩn thận từng li từng tí, để mắt đến đồ ăn trong cung của mình, ta có muốn ra tay cũng không có cơ hội.”
“Huống hồ Lâm quý phi không phải hỏi rất nhiều thái y sao, từ thái y trong cung đến lang trung giang hồ, ai cũng nói Lâm quý phi thân thể khỏe mạnh, là thể chất dễ sinh con.”
Lâm quý phi nghiến răng nghiến lợi: “Vậy sao lại…”
“Lâm quý phi không nghĩ đến sao, bản cung được sủng ái hơn mười năm, cũng không có con.”
“Đó là do ngươi không có phúc khí!”
“Ồ? Đúng vậy.” Ta cười nhạt: “Trong cung cũng chỉ có hai phi tần có con, ngươi biết tại sao họ có thể không?”
Lâm quý phi trừng mắt nhìn ta, chờ đợi câu trả lời.
Ta cười, nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Bởi vì họ đều tư tình với người nam nhân khác.”
Đôi mắt vốn đã mở to của Lâm quý phi đột nhiên mở to hơn, nàng không tin nhìn ta, như đang cố gắng hiểu lời ta nói.
“Ngươi có ý gì…”
“Còn chưa hiểu sao?”
Ta chỉnh lại váy áo cung trang, dù bận vẫn ung dung cười nói: “Lâm quý phi cầu y hỏi thuốc cũng vô dụng, vấn đề không phải ở ngươi mà là ở hoàng thượng.”
Nụ cười của ta cuối cùng trở nên lạnh lùng và độc ác.
“Sở Lam Tâm sẽ không có con.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.