Hiện tại, công ty nhà họ Từ đã do Bùi Tịch chính thức nắm quyền, trở thành người đứng đầu của tập đoàn. Từ Mộ Hàn vẫn bám chặt, không chịu buông phần cổ phần nhỏ mà anh ta có, số cổ phần ấy là do ba anh ta để lại từ lâu.
Nhưng Bùi Tịch sẽ không để Từ Mộ Hàn tiếp tục ở lại công ty, còn anh làm thế nào thì không còn là việc của tôi.
Từ Mộ Hàn rời khỏi công ty nhà họ Từ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Con mẹ thì đã phát đ//iên, khi nghe tin này tôi không ngạc nhiên.
Bởi vì trước khi ba gặp chuyện, tôi đã âm thầm cho bà ấy dùng thuốc an thần, có khi bỏ vào nước, có khi bỏ vào súp.
Loại thuốc này có tác dụng gây tổn thương thần kinh, khiến người dùng sinh ra ảo giác và tinh thần bất thường.
Ngày tôi nhảy xuống biển, mẹ cũng nghe tin và cùng Từ Mộ Hàn tìm đến chỗ tôi. Từ Mộ Hàn đã báo cảnh sát, nhưng họ chỉ tìm thấy điện thoại của tôi và vài mảnh vải rách do bị cá cắn.
Họ nghĩ rằng tôi thực sự đã chet, th//i th//ể chìm dưới biển và bị cá ăn mất.
Sau khi chịu đựng cảnh chồng bị liệt, con trai và con nuôi có mối quan hệ không đứng đắn, con gái mắc bệnh ung thư và cuối cùng nhảy xuống biển t//ự t//ử, để rồi th//i th//ể chỉ còn là mồi cho cá, mẹ Từ đã hoàn toàn suy sụp, không còn chút dáng vẻ thanh lịch ngày trước.
Giọt nước tràn ly là bức thư tôi để lại cho bà.
Trong thư, tôi đã kể về sự bất công mà chủ nhân ban đầu phải chịu, đồng thời cho bà biết rằng tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bà, dù đến lúc chet.
Và bà cũng sẽ không bao giờ có cơ hội bù đắp nữa.
Trong thư, tôi hỏi bà:
[Bà luôn miệng nói không thiên vị, nhưng mọi việc bà làm đều nói rõ rằng cô ta mới là con gái bà thực sự, còn tôi sẽ không bao giờ là sự lựa chọn đầu tiên của bà.]
[Tôi từng thật sự khao khát được nhận tình yêu của ba mẹ, nhưng trong mắt hai người chỉ có Từ Mộ Trân.]
[Rõ ràng tôi mới là con gái ruột của hai người, là đứa con mà hai người dốc hết sức để tìm về!]
[Nếu không có sự nhầm lẫn, nếu không có Từ Mộ Trân, chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc. Ba mẹ sẽ khỏe mạnh, con cháu đầy nhà, anh trai sẽ thành đạt, còn tôi sẽ có cuộc hôn nhân viên mãn và được mọi người yêu thương.]
Ngoài thư ra, tôi còn tặng bà một món quà nhỏ. Đó là đoạn ghi âm cuộc nói chuyện của Từ Mộ Trân với bạn bè, sau khi biết Hạ Cẩn là do tôi sắp xếp.
Trong đó, có người nói: “Chị của cậu và Hạ Cẩn thật đê tiện, c//ướp vị hôn phu của người khác. Hay là dùng axit để hủy hoại khuôn mặt của họ xem, xem thử sau này họ còn dám làm gì không.”
Phía sau Từ Mộ Trân cười từ chối, nhưng sự việc sau đó chứng tỏ rằng mẹ Từ đã thực sự tin điều đó.
Bà bắt đầu nghĩ rằng mọi thứ đều là lỗi của Từ Mộ Trân, và một ngày nọ, bà mang một chai axit đến, bất ngờ tạt vào Từ Mộ Trân, khiến cô ta bị hủy hoại gần nửa khuôn mặt và mất một mắt.
Khi Từ Mộ Hàn từ công ty đến bệnh viện, cô ta đau đớn gào khóc không ngừng. Mẹ Từ cười một cách kỳ lạ, khiến ai cũng lạnh gáy.
Với Từ Mộ Hàn, Từ Mộ Trân là tất cả của anh ta. Nhưng chính mẹ anh ta đã hủy hoại báu vật của anh.
Thử hỏi anh ta có đau không? Tất nhiên là đau, nhưng đó vẫn chưa phải điều đau đớn nhất.
Từ Mộ Hàn tự tay đưa mẹ vào bệnh viện tâm thần, và chuẩn bị cho Từ Mộ Trân một ca phẫu thuật ghép da.
Từng có lúc mẹ Từ thật lòng yêu thương Từ Mộ Trân, nhưng đa phần là để thể hiện sự bao dung, thiện lương của bà, nhận được sự ca ngợi của người ngoài. Còn con ruột thì bà muốn con phải biết ơn bà dù bà đối xử với con thế nào.
Huống chi, bà nghĩ rằng đã tìm lại được con ruột của mình thì con cũng nên biết thế là đủ.
Nhưng bà không biết rằng, người ngoài miệng ca ngợi bà nhân hậu, nhưng trong lòng lại cười nhạo bà ngu ngốc.
Đối xử tốt với một đứa con nuôi hơn cả con ruột, thậm chí còn đẩy con ruột xuống đáy để nâng đứa con nuôi lên cao, khiến con ruột trở thành trò cười.
Vì vậy, tôi không thấy bà đáng thương, mà là đáng trách.
Chủ nhân ban đầu của cơ thể này đã chet từ lâu, còn người sống sót chỉ là cái x/á/c của cô ấy.
Năm đó khi cô ấy qua đời, không có một ai yêu thương cô. Tôi đã nói rồi, tôi không có quyền tha thứ cho họ thay cô ấy.
Tôi là người ăn miếng trả miếng, không bao giờ báo ân bằng oán. Có lẽ, đó là một trong những lý do hệ thống chọn tôi.
……
Cùng lúc đó, Bùi Tịch đã cho tôi biết một tin tức.
Sau khi tôi nhắc anh ấy lưu ý đến sổ sách của công ty nhà ho Từ, nhân viên của anh ấy đã phát hiện ra một bí mật lớn trong quá trình kiểm toán sổ sách công ty. Trước đây, Từ thị đã trốn thuế và gian lận thuế lên đến 18 tỷ NDT.
Theo luật, người đại diện pháp lý hiện tại không chịu trách nhiệm nếu hành vi trốn thuế xảy ra trong thời gian người đại diện pháp lý trước đó còn tại vị.
Tuy nhiên, nếu mức độ vi phạm nghiêm trọng, người đại diện pháp lý cũ hoặc người quản lý trực tiếp liên quan đến hành vi trốn thuế sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự.
Bùi Tịch chắc chắn không bỏ qua cơ hội này.
Từ Mộ Hàn hoàn toàn không hay biết gì về việc trốn thuế của ba mình, anh ta vẫn bám trụ tại công ty Từ thị dựa vào số cổ phần mà mình sở hữu.
Gia sản quý giá nhất của gia đình họ Từ chính là công ty Từ thị, nhưng sau bao biến cố, tài sản gia đình dù có lớn cỡ nào cũng không thể chịu nổi.
Nếu phải bán đi tài sản để nộp phạt, Từ Mộ Hàn sẽ chẳng còn tiền để chi trả cho ca phẫu thuật của Từ Mộ Trân.
Từ bỏ cổ phần là cách tốt nhất để anh ta có được tiền.
Trong tiểu thuyết, phần này được miêu tả mơ hồ. Nhưng khi đó, tôi không ngờ rằng chính việc kiểm tra sổ sách công ty đã giúp tôi liên kết với các tình tiết trong tiểu thuyết và phát hiện ra bí mật này.
Khi đó, ba Từ vẫn coi thường tôi, ông ta chẳng bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ tìm ra vấn đề này và cũng không nghĩ rằng tôi sẽ tố giác.
Trong mắt ông ta, người nhà họ Từ là những con châu chấu trên cùng một sợi dây. Một người vinh thì tất cả đều vinh, một người tổn thì tất cả đều tổn.
Nhưng tôi thì không. Mục đích của tôi từ đầu đến cuối đều là để trả thù.
Đó là lý do mà sau khi phát hiện ra con người thật của tôi, dù Từ Mộ Hàn có mù mờ đến đâu, ông cũng nhất quyết giao công ty cho anh ta.
Khi đã nắm trong tay đầy đủ bằng chứng, Bùi Tịch đã nộp tài liệu này lên cơ quan thuế trong nước.
Bằng chứng rõ ràng, tài sản của gia đình họ Từ gần như bị phong tỏa toàn bộ. Từ Mộ Hàn giờ đây đã bị dồn đến đường cùng và cuối cùng buộc phải từ bỏ cổ phần của mình trong Từ thị.
Kể từ đó, Từ thị không còn liên quan gì đến gia đình họ Từ nữa, và gia đình họ Từ cũng đã biến mất khỏi tầng lớp giàu có này.
Sự suy tàn của gia đình họ Từ khiến người ta cảm thấy xót xa, nhưng chẳng bao lâu, họ cũng bị lãng quên. Trong xã hội hám danh lợi này, luôn có người muốn leo lên cao.
……
Tôi đã chuẩn bị một ván cờ lớn, mọi thứ đều tính toán kỹ lưỡng, thậm chí bản thân tôi cũng được tính vào kế hoạch.
Người ta nói rằng chỉ cần một nước đi sai là thua cả ván cờ.
Nhưng tôi nhất định phải thắng.
……
Từ Mộ Hàn đã khó khăn lắm mới chuẩn bị đủ tiền để phẫu thuật ghép da cho Từ Mộ Trân, nhưng cô ta đã biến mất; cô ta bị ba ruột b//ắt c//óc và đưa trở lại con hẻm tối tăm, nồng nặc mùi hôi.
Tôi cho người nói với ba nuôi của cô ta rằng chỉ cần đưa Tù Mộ Trân về quê trong thời gian đó, ông ta sẽ nhận được một khoản tiền lớn.
Một việc dễ dàng như vậy, ông ta đương nhiên đồng ý ngay.
Ông ta là người không làm gì nếu không có lợi, nên cũng phải cho ông ta một chút lợi ích trước.
Ông ta từng vào tù vì nhiều lý do khác nhau, lúc trẻ cũng là kẻ đi theo đám giang hồ đầu gấu. Điều này có thể thấy rõ qua những lần ông ta đ//ánh đ//ập dã man chủ nhân ban đầu của thân x//ác này khi cô ấy còn nhỏ.
Từ Mộ Hàn nghe được tin này gần như phát đ//iên, anh ta đ//iên cuồng tìm kiếm Từ Mộ Trân, cuối cùng cũng tìm được địa chỉ của ba nuôi tại trường cũ của chủ nhân ban đầu.
Có lẽ đây là lần duy nhất trong đời anh ta bước vào thế giới của em gái ruột mình.
Khi thấy Từ Mộ Trân bị thương đầy mình trong căn phòng tối tăm nhỏ hẹp đó, anh ta hẳn rất đau lòng. Sau khi ba nuôi đưa Từ Mộ Trân về quê, để chứng minh, ông ta đã gửi cho người của tôi một đoạn video. Trong video, Từ Mộ Trân bị trói tay chân, giam trong căn phòng nhỏ hẹp.
Căn phòng đó, tôi đã quá quen thuộc; đó là phòng của chủ nhân ban đầu, nơi cô ấy từng trốn sau những lần bị đ//ánh đ//ập, giờ đây đã biến thành một kho chứa đồ bẩn thỉu.
Từ Mộ Hàn gần như muốn giet ông ta để cứu Từ Mộ Trân. Nhưng sức lực của anh làm sao có thể đấu lại một tên đầu gấu đã từng đi tù vì nhiều tội danh.
Từ Mộ Hàn bị đ//ánh g//ãy chân và bị đ//âm hai nhát. Nhưng anh ta thực sự rất kiên cường, quyết tâm mang Từ Mộ Trân trở về.
Dù cứu được người, nhưng vì không được chữa trị kịp thời, chân anh ta để lại di chứng, trở thành một người tàn tật suốt phần đời còn lại.
Còn Từ Mộ Trân, dù đã trải qua phẫu thuật thẩm mỹ, khuôn mặt của cô ta vì bị thương quá nhiều cũng không thể phục hồi như trước.
Không thể chịu nổi, cô ta lại t//ự s//át, nhảy xuống từ tầng 28.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net
Hiện tại, công ty nhà họ Từ đã do Bùi Tịch chính thức nắm quyền, trở thành người đứng đầu của tập đoàn. Từ Mộ Hàn vẫn bám chặt, không chịu buông phần cổ phần nhỏ mà anh ta có, số cổ phần ấy là do ba anh ta để lại từ lâu.
Nhưng Bùi Tịch sẽ không để Từ Mộ Hàn tiếp tục ở lại công ty, còn anh làm thế nào thì không còn là việc của tôi.
Từ Mộ Hàn rời khỏi công ty nhà họ Từ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Con mẹ thì đã phát đ//iên, khi nghe tin này tôi không ngạc nhiên.
Bởi vì trước khi ba gặp chuyện, tôi đã âm thầm cho bà ấy dùng thuốc an thần, có khi bỏ vào nước, có khi bỏ vào súp.
Loại thuốc này có tác dụng gây tổn thương thần kinh, khiến người dùng sinh ra ảo giác và tinh thần bất thường.
Ngày tôi nhảy xuống biển, mẹ cũng nghe tin và cùng Từ Mộ Hàn tìm đến chỗ tôi. Từ Mộ Hàn đã báo cảnh sát, nhưng họ chỉ tìm thấy điện thoại của tôi và vài mảnh vải rách do bị cá cắn.
Họ nghĩ rằng tôi thực sự đã chet, th//i th//ể chìm dưới biển và bị cá ăn mất.
Sau khi chịu đựng cảnh chồng bị liệt, con trai và con nuôi có mối quan hệ không đứng đắn, con gái mắc bệnh ung thư và cuối cùng nhảy xuống biển t//ự t//ử, để rồi th//i th//ể chỉ còn là mồi cho cá, mẹ Từ đã hoàn toàn suy sụp, không còn chút dáng vẻ thanh lịch ngày trước.
Giọt nước tràn ly là bức thư tôi để lại cho bà.
Trong thư, tôi đã kể về sự bất công mà chủ nhân ban đầu phải chịu, đồng thời cho bà biết rằng tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bà, dù đến lúc chet.
Và bà cũng sẽ không bao giờ có cơ hội bù đắp nữa.
Trong thư, tôi hỏi bà:
[Bà luôn miệng nói không thiên vị, nhưng mọi việc bà làm đều nói rõ rằng cô ta mới là con gái bà thực sự, còn tôi sẽ không bao giờ là sự lựa chọn đầu tiên của bà.]
[Tôi từng thật sự khao khát được nhận tình yêu của ba mẹ, nhưng trong mắt hai người chỉ có Từ Mộ Trân.]
[Rõ ràng tôi mới là con gái ruột của hai người, là đứa con mà hai người dốc hết sức để tìm về!]
[Nếu không có sự nhầm lẫn, nếu không có Từ Mộ Trân, chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc. Ba mẹ sẽ khỏe mạnh, con cháu đầy nhà, anh trai sẽ thành đạt, còn tôi sẽ có cuộc hôn nhân viên mãn và được mọi người yêu thương.]
Ngoài thư ra, tôi còn tặng bà một món quà nhỏ. Đó là đoạn ghi âm cuộc nói chuyện của Từ Mộ Trân với bạn bè, sau khi biết Hạ Cẩn là do tôi sắp xếp.
Trong đó, có người nói: “Chị của cậu và Hạ Cẩn thật đê tiện, c//ướp vị hôn phu của người khác. Hay là dùng axit để hủy hoại khuôn mặt của họ xem, xem thử sau này họ còn dám làm gì không.”
Phía sau Từ Mộ Trân cười từ chối, nhưng sự việc sau đó chứng tỏ rằng mẹ Từ đã thực sự tin điều đó.
Bà bắt đầu nghĩ rằng mọi thứ đều là lỗi của Từ Mộ Trân, và một ngày nọ, bà mang một chai axit đến, bất ngờ tạt vào Từ Mộ Trân, khiến cô ta bị hủy hoại gần nửa khuôn mặt và mất một mắt.
Khi Từ Mộ Hàn từ công ty đến bệnh viện, cô ta đau đớn gào khóc không ngừng. Mẹ Từ cười một cách kỳ lạ, khiến ai cũng lạnh gáy.
Với Từ Mộ Hàn, Từ Mộ Trân là tất cả của anh ta. Nhưng chính mẹ anh ta đã hủy hoại báu vật của anh.
Thử hỏi anh ta có đau không? Tất nhiên là đau, nhưng đó vẫn chưa phải điều đau đớn nhất.
Từ Mộ Hàn tự tay đưa mẹ vào bệnh viện tâm thần, và chuẩn bị cho Từ Mộ Trân một ca phẫu thuật ghép da.
Từng có lúc mẹ Từ thật lòng yêu thương Từ Mộ Trân, nhưng đa phần là để thể hiện sự bao dung, thiện lương của bà, nhận được sự ca ngợi của người ngoài. Còn con ruột thì bà muốn con phải biết ơn bà dù bà đối xử với con thế nào.
Huống chi, bà nghĩ rằng đã tìm lại được con ruột của mình thì con cũng nên biết thế là đủ.
Nhưng bà không biết rằng, người ngoài miệng ca ngợi bà nhân hậu, nhưng trong lòng lại cười nhạo bà ngu ngốc.
Đối xử tốt với một đứa con nuôi hơn cả con ruột, thậm chí còn đẩy con ruột xuống đáy để nâng đứa con nuôi lên cao, khiến con ruột trở thành trò cười.
Vì vậy, tôi không thấy bà đáng thương, mà là đáng trách.
Chủ nhân ban đầu của cơ thể này đã chet từ lâu, còn người sống sót chỉ là cái x/á/c của cô ấy.
Năm đó khi cô ấy qua đời, không có một ai yêu thương cô. Tôi đã nói rồi, tôi không có quyền tha thứ cho họ thay cô ấy.
Tôi là người ăn miếng trả miếng, không bao giờ báo ân bằng oán. Có lẽ, đó là một trong những lý do hệ thống chọn tôi.
……
Cùng lúc đó, Bùi Tịch đã cho tôi biết một tin tức.
Sau khi tôi nhắc anh ấy lưu ý đến sổ sách của công ty nhà ho Từ, nhân viên của anh ấy đã phát hiện ra một bí mật lớn trong quá trình kiểm toán sổ sách công ty. Trước đây, Từ thị đã trốn thuế và gian lận thuế lên đến 18 tỷ NDT.
Theo luật, người đại diện pháp lý hiện tại không chịu trách nhiệm nếu hành vi trốn thuế xảy ra trong thời gian người đại diện pháp lý trước đó còn tại vị.
Tuy nhiên, nếu mức độ vi phạm nghiêm trọng, người đại diện pháp lý cũ hoặc người quản lý trực tiếp liên quan đến hành vi trốn thuế sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự.
Bùi Tịch chắc chắn không bỏ qua cơ hội này.
Từ Mộ Hàn hoàn toàn không hay biết gì về việc trốn thuế của ba mình, anh ta vẫn bám trụ tại công ty Từ thị dựa vào số cổ phần mà mình sở hữu.
Gia sản quý giá nhất của gia đình họ Từ chính là công ty Từ thị, nhưng sau bao biến cố, tài sản gia đình dù có lớn cỡ nào cũng không thể chịu nổi.
Nếu phải bán đi tài sản để nộp phạt, Từ Mộ Hàn sẽ chẳng còn tiền để chi trả cho ca phẫu thuật của Từ Mộ Trân.
Từ bỏ cổ phần là cách tốt nhất để anh ta có được tiền.
Trong tiểu thuyết, phần này được miêu tả mơ hồ. Nhưng khi đó, tôi không ngờ rằng chính việc kiểm tra sổ sách công ty đã giúp tôi liên kết với các tình tiết trong tiểu thuyết và phát hiện ra bí mật này.
Khi đó, ba Từ vẫn coi thường tôi, ông ta chẳng bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ tìm ra vấn đề này và cũng không nghĩ rằng tôi sẽ tố giác.
Trong mắt ông ta, người nhà họ Từ là những con châu chấu trên cùng một sợi dây. Một người vinh thì tất cả đều vinh, một người tổn thì tất cả đều tổn.
Nhưng tôi thì không. Mục đích của tôi từ đầu đến cuối đều là để trả thù.
Đó là lý do mà sau khi phát hiện ra con người thật của tôi, dù Từ Mộ Hàn có mù mờ đến đâu, ông cũng nhất quyết giao công ty cho anh ta.
Khi đã nắm trong tay đầy đủ bằng chứng, Bùi Tịch đã nộp tài liệu này lên cơ quan thuế trong nước.
Bằng chứng rõ ràng, tài sản của gia đình họ Từ gần như bị phong tỏa toàn bộ. Từ Mộ Hàn giờ đây đã bị dồn đến đường cùng và cuối cùng buộc phải từ bỏ cổ phần của mình trong Từ thị.
Kể từ đó, Từ thị không còn liên quan gì đến gia đình họ Từ nữa, và gia đình họ Từ cũng đã biến mất khỏi tầng lớp giàu có này.
Sự suy tàn của gia đình họ Từ khiến người ta cảm thấy xót xa, nhưng chẳng bao lâu, họ cũng bị lãng quên. Trong xã hội hám danh lợi này, luôn có người muốn leo lên cao.
……
Tôi đã chuẩn bị một ván cờ lớn, mọi thứ đều tính toán kỹ lưỡng, thậm chí bản thân tôi cũng được tính vào kế hoạch.
Người ta nói rằng chỉ cần một nước đi sai là thua cả ván cờ.
Nhưng tôi nhất định phải thắng.
……
Từ Mộ Hàn đã khó khăn lắm mới chuẩn bị đủ tiền để phẫu thuật ghép da cho Từ Mộ Trân, nhưng cô ta đã biến mất; cô ta bị ba ruột b//ắt c//óc và đưa trở lại con hẻm tối tăm, nồng nặc mùi hôi.
Tôi cho người nói với ba nuôi của cô ta rằng chỉ cần đưa Tù Mộ Trân về quê trong thời gian đó, ông ta sẽ nhận được một khoản tiền lớn.
Một việc dễ dàng như vậy, ông ta đương nhiên đồng ý ngay.
Ông ta là người không làm gì nếu không có lợi, nên cũng phải cho ông ta một chút lợi ích trước.
Ông ta từng vào tù vì nhiều lý do khác nhau, lúc trẻ cũng là kẻ đi theo đám giang hồ đầu gấu. Điều này có thể thấy rõ qua những lần ông ta đ//ánh đ//ập dã man chủ nhân ban đầu của thân x//ác này khi cô ấy còn nhỏ.
Từ Mộ Hàn nghe được tin này gần như phát đ//iên, anh ta đ//iên cuồng tìm kiếm Từ Mộ Trân, cuối cùng cũng tìm được địa chỉ của ba nuôi tại trường cũ của chủ nhân ban đầu.
Có lẽ đây là lần duy nhất trong đời anh ta bước vào thế giới của em gái ruột mình.
Khi thấy Từ Mộ Trân bị thương đầy mình trong căn phòng tối tăm nhỏ hẹp đó, anh ta hẳn rất đau lòng. Sau khi ba nuôi đưa Từ Mộ Trân về quê, để chứng minh, ông ta đã gửi cho người của tôi một đoạn video. Trong video, Từ Mộ Trân bị trói tay chân, giam trong căn phòng nhỏ hẹp.
Căn phòng đó, tôi đã quá quen thuộc; đó là phòng của chủ nhân ban đầu, nơi cô ấy từng trốn sau những lần bị đ//ánh đ//ập, giờ đây đã biến thành một kho chứa đồ bẩn thỉu.
Từ Mộ Hàn gần như muốn giet ông ta để cứu Từ Mộ Trân. Nhưng sức lực của anh làm sao có thể đấu lại một tên đầu gấu đã từng đi tù vì nhiều tội danh.
Từ Mộ Hàn bị đ//ánh g//ãy chân và bị đ//âm hai nhát. Nhưng anh ta thực sự rất kiên cường, quyết tâm mang Từ Mộ Trân trở về.
Dù cứu được người, nhưng vì không được chữa trị kịp thời, chân anh ta để lại di chứng, trở thành một người tàn tật suốt phần đời còn lại.
Còn Từ Mộ Trân, dù đã trải qua phẫu thuật thẩm mỹ, khuôn mặt của cô ta vì bị thương quá nhiều cũng không thể phục hồi như trước.
Không thể chịu nổi, cô ta lại t//ự s//át, nhảy xuống từ tầng 28.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.